Một tia sấm chớp to cỡ cái chén ăn cơm như một mũi tên nhọn thẳng tắp đâm xuống hàn đầm, mặt nước sôi trào bị xé rách một đường, một tiếng kêu chói tai truyền ra từ trong hàn đầm. Sau đó chỉ thấy một con cá dài chừng hai trượng, thân hình gầy còm toàn thân đều là vây cá màu vàng, miệng hình vuông có gai nhọn hoắt dài gần một xích*(1 xích = 1/3m), giống như phá nước mà ra. Hình dáng cả người nó, quả nhiên cực kỳ giống một thanh trường kiếm.
Trên lưng Thanh Kim Kiếm Ngư Yêu bị lôi điện đánh trúng, trên da thịt máu tươi chảy ròng ròng, nó không chú ý đến thương tích của mình, trong mắt lộ ra sự hung dữ nhìn chằm chằm về phía đám người phái Thượng Sư ở trên bờ, cũng không để ý đến việc mây kiếp sắp giáng xuống đợt lôi kiếp thứ hai, vung đuôi cá mượn lực đánh về phía trận pháp của phái Thượng Sư.
Người con cá vỗ mạnh vào vòng bảo hộ trong suốt phía trên trận pháp, làm chấn động cả một trăm lẻ tám chiếc cờ trận dọc theo pháp trận. Đây cũng chưa phải là lượt công kích lợi hại nhất, chuyện ác liệt hơn còn ở phía sau ————–bởi vì cả người con ngư yêu nhào vào pháp trận, nên đạo lôi kiếp thứ hai cũng bị thu hút tới đây, vừa đánh trúng con ngư yêu, vừa thuận đường làm cho pháp trận bị tổn hại, sấm chớp mãnh liệt dường như không gặp chút trở ngại nào xé rách một đường của vòng bảo hộ trong suốt.
Người phái Thượng Sư không ngờ tới con cá này lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy để đối phó với bọn họ, nhất thời thúc thủ vô sách, may mà bọn họ cũng đã chuẩn bị coi như là đầy đủ, chỉ hoảng loạn trong chốc lát, sau đó hai trưởng lão Kết Đan kỳ liền giúp đệ tử ổn định lại rồi nhanh chóng tu bổ lại vết rách.
Vừa tu bổ xong thì đạo lôi kiếp thứ ba lại tới, Chung Thế Hữu bất đắc dĩ hét lớn một tiếng: “Lui!”
Tất cả mọi người khẩn cấp bảo vệ cờ trận giữ vững phương vị cờ trận đồng thời lùi về sau ba trượng.
Ngư yêu hai lần bị lôi kiếp đả thương, động tác không linh hoạt bằng lúc trước, không thể đuổi kịp, thân thể khổng lồ rơi xuống bãi bùn cạnh bờ đầm. Sau khi nó bị đạo lôi kiếp thứ ba đánh trúng, trên người da tróc thịt bong, vây cá màu vàng bị bắn tung tóe.
Ngư yêu lúc trước đã từng trải qua nhiều lần lôi kiếp, cũng không dễ dàng bị ba lần lôi kiếp này đánh bại, nó ra sức rít gào, miễn cưỡng lăn lộn xuống hàn đầm trước khi đạo lôi kiếp thứ tư tới. Mặc dù không tránh khỏi bị sét đánh lần nữa, nhưng nó giống như sử dụng một loại pháp thuật nào đó, bên ngoài cơ thể kết thành một tầng băng sương thật dày từ nước của hàn đầm, mặc dù đạo lôi kiếp thứ tư đánh vỡ nát tầng băng sương này, nhưng đã làm giảm phần lớn uy lực đánh xuống người con ngư yêu, con ngư yêu lại thành công chịu đựng thêm một lần nữa.
Từ đáy hàn đàm truyền đến một tiếng rít gào tràn đầy sự khích lệ và hưng phấn, giống như đang khích lệ đồng bạn hãy kiên trì.
Từ phía xa đám người Đề Thiện Thượng nghe thấy tiếng rít này cũng không nhịn được quay đầu nhìn Chu Chu, một con Thanh Kim Kiếm Ngư Yêu khác không phải đang ẩn giấu trong bụi cây sao? Sao lại ở đáy hồ?
Chu Chu nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, một lát sau mở mắt kiên trì nói: “Trong bụi cây quả thật có một con yêu thú có hàn khí rất nặng đang ẩn nấp.”
Cơ U Cốc nhíu mày, cẩn thận bảo mấy đồng môn hợp lực dịch pháp trận phòng hộ về sau mấy trượng. Bây giờ thế cục không rõ, thà tin là có, nếu như thật sự có một con Thanh Kim Kiếm Ngư Yêu khác núp trong bụi cây, đợi đến lát nữa chỉ sợ có một trận hỗn chiến.
Tu sĩ Kết Đan kỳ và yêu thú cấp sáu đánh nhau, lực phá hoại cũng không thể nói đùa.
Bên kia, nhìn thấy Ngư Yêu dùng cách tương tự để tránh đạo lôi kiếp thứ năm và thứ sáu, hai trưởng lão phái Thượng Sư nóng nảy: “Chưởng môn sư đệ, đệ xem nên làm thế nào mới tốt, chúng ta phải nhanh chóng nhích tới gần hàn đầm. Nếu không nó chịu qua lôi kiếp thứ bảy sẽ trực tiếp chìm vào trong hàn đầm, có đồng bạn của nó thủ hộ tiếp ứng, chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất!”
Bọn họ cũng không muốn để mình sớm bại lộ trước mắt Thanh Kim Kiếm Ngư Yêu Nhãn, không còn cách nào khác bọn họ muốn bắt được Thanh Kim Kiếm Ngư Yêu trước khi nó chịu đựng lôi kiếp thứ bảy xong chìm xuống đáy hàn đầm, cũng chỉ có thể bày trận ở bờ đầm trước, không thể nào không kinh động đến hai con ngư yêu trong hàn đầm.
Chung Thế Hữu cảm thấy có một cảm giác không may hiện lên trong lòng, ông không tự chủ được quay đầu lại nhìn mấy người phái Thánh Trí, phát hiện bọn họ đã chuyển đi xa hơn lúc trước, giống như là e ngại bên này có thể phát sinh chuyện gì nguy hiểm.
Mấy tiểu tử nha đầu này trở nên nhát gan tiếc mạng như vậy từ bao giờ vậy?
Có điều chỉ là mấy Tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chẳng lẽ còn có thể giở trò gì sao? Phái Thánh Trí không đến nỗi vì hai con Thanh Kim Kiếm Ngư Yêu mà công khai gây chuyện với phái Thượng Sư.
Bọn họ đã bố trí trong sơn cốc này mấy ngày, vừa phái người bảo vệ cửa vào sơn cốc, vừa chuẩn bị diệt hai con ngư yêu kia, đáng ra không còn nguy hiểm gì mới đúng.
Chung Thế Hữu cắn răng phất tay một cái nói: “Lên! Cẩn thận một con ngư yêu khác trong hồ không bị thương!”
Trên bầu trời, mây đen dày đặc tối đen như mực. Tiếng sấm chớp rít gào liên miên không ngừng, chuẩn bị cho đạo lôi kiếp thứ bảy trí mạng! Con ngư yêu bị sáu lần lôi kiếp hành hạ đến sắp hấp hối từ từ nổi lên mặt nước, chỉ chờ đến khi nhận xong một kích cuối cùng này sẽ chìm xuống đáy hồ từ từ biến đổi lên cấp.
Mọi người trong phái Thượng Sư tập trung nín thở, đem tất cả tinh thần đặt trên hàn đầm, dựa theo kế hoạch của bọn họ, lần lôi kiếp thứ bảy vừa đến, bọn họ liền lập tức thu lưới khởi động pháp trận truyền tống đặc thù đã bố trí từ nhiều ngày trước, khóa con ngư yêu bị trong thương, giam cầm trong pháp trận mà họ đã chuẩn bị tốt.
Đến lúc đó bọn họ chia ra hai trưởng lão Kết Đan đi trước cản trở một con ngư yêu còn lại chưa chịu lôi kiếp, Chưởng môn Chung Thế Hữu có thể thong dong giết con ngư yêu vừa lên cấp đang hấp hối này, lấy đi nội đan.
Tất cả kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ, đáng tiếc ở điểm mấu chốt lại xuất hiện. . . . . . một kẽ hở lớn.
Đạo lôi kiếp thứ bảy đến đúng lúc, tiếng sấm nổ vang làm cho cả sơn cốc bị chấn động kịch liệt, sau đó, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Chung Thế Hữu vừa khóa được mục tiêu, đang hưng phấn không thôi khởi động pháp trận truyền tống, chợt phát hiện cả pháp trận thiếu một góc, pháp lực phát ra ngoài giống như một quyền đánh vào chỗ trống.
Chung Thế Hữu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu thảm thiết, nơi đó là một trưởng lão Kết Đan vốn nên làm phép khởi động truyền tống trận với ông đang đứng ngơ ngác, ngũ quan vặn vẹo, đôi con ngươi dường như lồi ra khỏi hốc mắt, miệng mở thật to, hai tay còn đang duy trì tư thế làm phép, nhưng ở chỗ yếu hại trên ngực lại lộ ra một lỗ thủng trong suốt lớn bằng nắm đấm của người trưởng thành.
Thương tích khủng bố như vậy, nhưng lại không có một giọt máu tươi nào.
Bởi vì cả người hắn trong nháy mắt bị một tầng sương màu xanh trùm lên, lỗ thủng trong suốt quái dị đáng sợ nơi ngực lão ta lại càng rõ ràng, thậm chí Chung Thế Hữu còn có thể nhìn xuyên qua lỗ thủng này thấy được rừng cây màu xanh biếc đằng sau trưởng lão Kết Đan này.
Đường đường là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, lại bị người đâm xuyên qua cơ thể từ phía sau, bạo nguyên đan, chết ngay tại chỗ!
Đám người từ phía xa nhìn thấy một màn quỷ dị này thì trợn mắt há hốc mồm, bọn họ rời đi khá xa, do Chu Chu nhắc nhở, vẫn phân tâm chú ý đến bụi cây bên trái, bọn họ rõ ràng nhìn thấy bụi cây rung động một chút, sau đó vị trưởng lão Kết Đan của phái Thượng Sư bị thủng một lỗ trên người.
Nhưng bọn họ cũng không nhìn thấy cụ thể người ra tay là ai!
“Băng ẩn chi thể! Thanh Kim Kiếm Ngư Yêu ẩn nấp trong bụi cây có thể chất biến dị, chỉ cần hoàn cảnh xung quanh đủ lạnh, là có thể biến thân thể của mình trở nên trong suốt trong thời gian ngắn!” Cơ U Cốc đột nhiên nhớ đến một đoạn ghi chép trong một quyển sách nào đó, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.