Hai bên đều thỏa mãn với kết quả đàm phán, theo như đã định trong tương lai mười năm tới Chu Chu có thể đạt được nhiều chỗ tốt từ phía Tây Phương Ngũ Quốc, ví dụ như năm nay là năm đầu tiên họ sẽ mời Đại sư luyện khí của Tây Phương Ngũ Quốc ra tay, đặc biệt chế tạo cho Chu Chu ít nhất là một linh khí phòng thân. Thực lực của bản thân Chu Chu quá yếu, danh tiếng luyện đan càng ngày càng truyền ra ngoài sẽ mang đến cho nàng thêm nhiều nguy hiểm, phải chuẩn bị pháp bảo phòng thân cao cấp hơn
Bảo khí tầm thường không đủ dùng, những thứ linh khí cao cấp hơn thì chỉ có thể gặp không thể cầu, có linh thạch cũng chưa chắc đã có thể mua được, huống chỉ lại còn phải là thứ thích hợp cho người chưa từng tu luyện như Chu Chu, trừ đặc biệt chế tạo ra thì không còn cách nào khác.
Lại càng may mắn hơn là Tây Phương Ngũ Quốc có nhiều Luyện khí Đại sư, chỉ cần Liên minh năm nước đồng ý xuất lực, không lo không làm được.
Còn chuyện khác chính là hàng năm cấp cho Chu Chu đầy đủ linh thạch, nếu như nàng cần thì cũng có thể đổi linh thạch thành các vật khác.
Trưởng lão cũng chỉ là trên danh nghĩa chứ không tham dự quyết sách thực tế, nhưng đãi ngộ phúc lợi hạng nhất thì cũng không thể thiếu, như vậy thì khi bọn họ lịch lãm ở Tây Phương Ngũ Quốc cũng thoải mái hơn nhiều, vạn nhất gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì cũng có thể triệu tập Tu sĩ trong liên minh năm nước hỗ trợ giải quyết.
Tích quốc đã có Bát Bảo Tử Vân Hốt, tổ tiên của Tây Phương Ngũ Quốc lại có quan hệ mật thiết với Băng Hỏa Thần Vương, vậy rất có khả năng là bọn họ có thể tìm thấy hai bảo vật còn lại đang ở đâu đó tại Tây Phương Ngũ Quốc. Cơ U Cốc suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo, trừ Tấn Bảo tông ra, có thêm những người này hỗ trợ, đương nhiên là thuận lợi nhất rồi.
Mà Chu Chu sẽ luyện đan cho bọn họ, ít nhất là đan dược tứ phẩm trở lên, mỗi nước mỗi năm một một lò.
Nghe qua thì có vẻ như là Tây Phương Ngũ Quốc bị lỗ. Thực tế thì không phải, tỷ lệ luyện thành đan dược của Chu Chu như vậy, bọn họ tìm những Luyện Đan Sư khác luyện chế đan dược tứ phẩm, cũng chỉ có thể thành công một nửa, mà Chu Chu lại có thể thành công tới 90%, thậm chí 100%, hơn nữa chất lượng của đan dược đều ít nhất từ trung phẩm trở lên.
Nàng luyện chế một lò đan dược tương đương với Luyện Đan Sư khác luyện chế vài lò, hơn nữa lượng linh dược cần dùng cũng bằng với Luyện Đan Sư khác, tương đương với việc chi phí không tăng nhưng tiền lãi lại tăng, đối với Tây Phương Ngũ Quốc vô cùng thiếu hụt linh dược mà nói, đây quả là tin vui rất lớn.
Cơ U Cốc thậm chí còn ngầm ám chỉ, nếu như bọn họ cần đan dược ngũ phẩm, thậm chí lục phẩm hay thất phẩm, cũng có thể thông qua quan hệ của Chu Chu mời sư phụ của nàng là Trịnh Quyền ra tay, điểm này có sức hấp dẫn rất lớn.
Luyện Đan Sư từ tứ phẩm trở lên của đại lục Tấn Tiềm vốn vô cùng ít ỏi, thất phẩm trở lên đều bị hoàng thất Đan quốc nắm giữ, cho dù Tây Phương Ngũ Quốc có một Luyện Đan Sư ngũ phẩm, rất khó có thể tìm được người chắc chắn luyện chế được đan dược lục phẩm trở lên. Nghe Cơ U Cốc ám chỉ, đại biểu của năm nước chỉ kém nước bổ nhào lên hai mắt tỏa hào quang.
Hai bên thỏa thuận điều kiện xong, Chu Chu ở lại Tích quốc một thời gian ngắn trước, luyện chế tổng cộng năm lò đan dược năm nay cho Tây Phương Ngũ Quốc. Linh dược tất nhiên là do Tây Phương Ngũ Quốc tự cung cấp, luyện chế đan dược gì cũng là do bọn họ quyết định.
Chu Chu ở quen phủ đệ của Thân Cẩu, vẫn lựa chọn ở lại đó. Những ngày tiếp theo, nàng đều dành hơn nửa ngày ở lại trong phủ, chờ bốn nước còn lại chuẩn bị xong linh dược đưa tới. Cuộc sống của nàng trôi qua nhàn nhã thoải mái, nhưng vẫn luôn lo lắng đám người Phùng Tiền Cao và Linh hỏa tam quái núp trong bóng tối chờ hại người.
Chu Chu vẫn không rời khỏi Tích thành. Dù nàng ngẫu nhiên đi ra khỏi Thân phủ, bên cạnh luôn có cao thủ Kết Đan kỳ mà Thân Cẩu mời tới đi theo, lại toàn đi đến chỗ náo nhiệt, bọn họ tìm mãi không có cơ hội ra tay.
Mấy người liên tục thảo luận, quyết định để cho Tư Đồ A Đại trở về Đan quốc thỉnh tội với thái tử trước, ba người còn lại tiếp tục ẩn nấp chờ đợi hành sự.
Nửa tháng cứ thế trôi qua, Tư Đồ A Nhị, A Tam càng chờ càng cảm thấy thấp thỏm không yên, giống như hận không thể nhảy vào Thân phủ bắt người đi, Phùng Tiền Cao khuyên hai người nói: “Thân phủ nằm ở nơi phồn hoa trong Tích thành, một khi có biến cố gì, nhất định sẽ có không ít Tu sĩ đến trợ giúp, các ngươi tùy tiện xông vào, chỉ sợ có đi mà không có về.”
Tư Đồ A Tam trợn mắt nói: “Là ngươi đề nghị bắt tiểu nha đầu kia, bây giờ thì lại sợ này sợ nọ, đại ca của ta trở về tay không không biết sẽ phải chịu trách phạt gì, không phải bản thân ngươi nên tất nhiên không hề sốt ruột chút nào. Lão tử thì đã gấp muốn chết rồi đây!”
Phùng Tiên Cao cũng chỉ là một Tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nếu như không phải có thân phận Luyện Đan Sư, căn bản không thể khua tay múa chân trước mặt huynh đệ Tư Đồ. Đan quốc cái gì cũng không nhiều chỉ có Luyện Đan Sư là nhiều, Luyện Đan Sư tứ phẩm ở trong mắt hai huynh đệ Tư Đồ, cũng không đáng để bọn họ nịnh nọt ăn nói khép nép.
Phùng Tiên Cao thầm giận, vẻ mặt không thay đổi nói: “Ta có một biện pháp có thể làm cho nha đầu kia tự chui đầu vào lưới, không kinh động đến những người khác trong Tích thành.
“Ngươi có biện pháp gì thì mau nói? !” Tư Đồ A Tam kia vội kêu lên.
“Tiểu nha đầu kia thì chúng ta không tiện công khai xuống tay, nhưng theo ta quan sát, bốn sư huynh sư tỷ của nàng dường như mỗi ngày đều đi đến Đấu Pháp đường tỷ thí với người ta, chỉ cần bắt được bọn họ. . . . . . . . Còn sợ tiểu nha đầu kia không tự động đưa mình tới cửa sao?” Phùng Tiền Cao tự tin nói, hắn suy nghĩ mấy ngày, nghĩ kế hoạch xong xuôi hết cả rồi, dựa vào hai Tu sĩ Kết Đan kỳ bọn họ cộng thêm hắn, đối phó với bốn Tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì chắc thắng 100%.
Hai huynh đệ Tư Đồ liếc nhìn nhau một cái, đây đúng là phương pháp tốt, cho nên cùng gật đầu nói: “Được! Cứ làm như thế!”
Sáng sớm hôm sau, Đề Thiện Thượng như thường lệ dẫn mấy sư đệ sư muội đến Đấu Pháp đường tu luyện, mấy ngày gần đây ban ngày bọn họ đấu pháp với người ta để tăng kinh nghiệm thực chiến, buổi chiều trở về Thân phủ ngồi vào trong thùng đá chứa nước hàn đàm và Băng quý linh thạch, ngâm toàn thân trong đó tu luyện, tiến cảnh cực kỳ nhanh khiến cho bọn họ cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là Thạch Ánh Lục không cách nào dùng Băng quý linh thạch để tăng tu vi được, tiến độ rõ ràng không bằng ba sư huynh sư đệ.
Buổi trưa, sứ giả Đồng quốc đến Thân phủ, đưa tới một đống linh dược và một tờ phương đan “Huyền Âm đan”, đây chính là loại đan dược mà Đồng quốc nhờ Chu Chu luyện chế.
Chu Chu bảo hắn ngày mai tới lấy đan dược, mình thì thu thập những thứ đan dược kia đi đến đan phòng nơi hậu viện.
Hôm nay nàng cảm thấy dường như có cái gì đó không ổn, ôm Tiểu Trư lẳng lặng ngồi một lúc cảm thấy tinh thần không yên, dường như có một chuyện vô cùng tệ hại đã xảy ra.
Nàng không dám chỉ huy Tiểu Trư luyện đan khi đang ở trong trạng thái như vậy, không thể làm gì khác đành cố gắng bắt buộc mình tĩnh tâm. Nàng vừa ngồi một lúc, bỗng nhiên cảm thấy mảnh ngọc bội treo trên ngực truyền đến cảm giác lạnh thấu xương.
Chu Chu chấn động, mảnh ngọc bội này là Doãn Tử Chương cho nàng để trừ ác mộng, nghe nói là di vật của mẫu thân hắn, từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện tình trạng lạ thường như thế này, nàng đưa tay lần mò vào trong áo, sờ vào cảm thấy lạnh như băng, sự lạnh lẽo mang đến cảm giác không may, xuyên qua da thịt truyền vào trong lòng nàng. . . . . .
Doãn Tử Chương đã xảy ra chuyện! Nhất định là vậy!
Chu Chu nhảy lên, sợ hãi bối rối trong nháy mắt chôn vùi lấy nàng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? !
Nàng cố gắng bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, mấy người Doãn Tử Chương đi dến Đấu Pháp đường, hôm nay nàng không định đi ra ngoài, Thân Cẩu cũng đi đến chỗ sư phụ hắn Trịnh Kiến Huy, đợi nàng tìm được người rồi chạy đến Đấu Pháp đường, chỉ sợ tất cả đều đã muộn!
Nàng cúi đầu nhìn Tiểu Trư cũng đang phiền não bất an giống nàng. . . . . . . . . Nàng phải chạy tới ngay lập tức!