Cơ U Cốc trầm ngâm chốc lát nói: “Hai năm qua, chúng ta gần như đã đi khắp Tây Phương ngũ quốc, nhưng tin tức Long Cốt Tinh la bàn đến nay đều không dò thăm được. Chúng ta quả thật nên đổi lại địa bàn.. . . . . thuận đường về môn phái một chuyến. Linh thạch trên người chúng ta nhiều quá, tất cả đưa cho những chi nhánh của Tụ Bảo lâu, thay chúng ta mua linh dược đưa đến chi nhánh ở Phần thành đi. Mấy ngày gần đây ta có cảm giác có vẻ như tu vi sắp đột phá, chúng ta bên ngoài đi lại một năm, cũng nên tìm một chỗ tĩnh tu.”
Đề nghị này cũng hợp với tâm ý mọi người, nên tất cả mọi người đều đồng ý. Mấy người đem tất cả đan dược cá nhân lấy ra nhìn là một lượt, nhẩm tính từ nơi đó về phái Thánh Trí cần khá nhiều thời gian, sắc mặt đều có chút khó coi.
Lượng trữ hàng này, sẽ phải ăn mặc tiết kiệm rồi.
Đề Thiện Thượng lẩm bẩm: “Lâu lắm rồi lão tử mới phải tiết kiệm như thế này”
“Chúng ta phải cám ơn Chu Chu. Nếu như không có muội ấy thì một năm chúng ta cũng chưa chắc có thể ăn mấy viên đan dược đây.” trong lòng Thạch Ánh Lục tràn đầy cảm xúc nói. Trước đây, bọn họ ở phái Thánh Trí là đệ tử nhập thất của Nguyên Anh tổ sư, trừ Kết Đan trưởng lão, họ được hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, nhưng mỗi tháng nhiều nhất chỉ có thể nhận được mười viên đan dược, không đủ cho bọn họ hai ba ngày ăn như hiện tại, chứ đừng nói là phẩm chất cấp bậc kia hoàn toàn là một cái trên trời một cái dưới đất. Tu vi của bọn họ có tiến bộ to lớn giống như lần này, Chu Chu thực không thẹn với danh xưng đại công thần.
Chu Chu được mọi người tuyên dương, có chút ngại ngùng. Doãn Tử Chương đưa tay xoa đầu nàng nói: “Trở lại phái Thánh Trí thì muội cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi, không cần mỗi ngày lo lắng hãi hùng.”
Hắn vẫn biết trong lòng Chu Chu thích cuộc sống an ổn yên tĩnh. Chẳng qua con đường trước mắt của hai người thực sự quá hung hiểm, phải quyết tâm ép nàng học đối mặt. Trong hai năm qua mỗi ngày trôi qua đều quá khẩn trương kích thích, cũng chưa từng tĩnh tâm lại, kể cho Chu Chu quá khứ của mình. Trở lại phái Thánh Trí của bọn hắn, vừa lúc có thể làm rõ tất cả chuyện một lần.
Những người khác đối với thái độ thân mật mờ ám của bọn họ đã nhìn quen rồi. Trên thực tế Chu Chu trừ tướng mạo, những phương diện khác đều rất hợp Doãn Tử Chương.
Ba sư huynh sư tỷ tự làm ra tam đường hội thẩm, nghiêm nghị cảnh cáo Doãn Tử Chương, nếu như sau này dám chơi trò bội tình bạc nghĩa với Chu Chu thì bọn họ sẽ liên thủ giết hắn.
Doãn Tử Chương đối mặt với đe dọa không chút khách khí như vậy, lần đầu tiên không phản đối, chỉ bình tĩnh gật gật đầu: “Biết rồi.”
Người ngạo mạn này cũng có thời điểm thành thật như thế, bọn Đề Thiện Thượng ngầm ngạc nhiên, nhưng cũng thầm thay Chu Chu vui mừng. Cho nên quan hệ tình lữ của hai người cứ như vậy định xuống.
Đã xác định đường về, mọi người không trì hoãn nữa. Sáng sớm ngày kế liền lên đường, hướng tây nam mà đi.
Lần này đường về may mắn vừa lúc không có gió lớn cùng sự hoành hành của Thiết Trảo Ma Điêu, họ có thể dùng phi hành pháp bảo lên đường. Trên đường mặc dù đạo phỉ không ít nhưng bọn hắn đối với mấy cái này đã sớm quá quen thuộc. Đánh thắng được liền đoạt, đánh không lại thì tránh đi, chỉ tốn nửa tháng liền lướt qua núi Huyền Vũ trở lại Phần thành.
Trên đường bọn họ từng đến hàn đàm định lấy một chút về luyện công. Lại phát hiện công dụng hàn đàm rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, xem ra không có Băng quý linh thạch ở đáy đầm, những thứ nước hồ này qua tám năm mười năm nữa sẽ giống như nước suối bình thường thôi.
Bọn họ rời đi hơn hai năm, người Tụ Bảo lâu vẫn đưa tin tức bọn họ về phái Thánh Trí. Bởi vì bọn họ hành tung bất định, chỉ có thể tình cờ nghe ngóng được tin tức phái Thánh Trí.
Phồn Kiếm tông quả nhiên không cam lòng buông tha cho phái Thánh Trí. Những năm gần đây giở đủ các loại thủ đoạn, ý đồ khiến cho phái Thánh Trí một lần nữa quy phục dưới trướng. phái Thánh Trí bên này dựa vào Tấn Bảo tông cùng với Tế Lập tông ủng hộ, song phương lâm vào thế giằng co.
Bọn họ một bên không muốn mất đi cơ nghiệp kinh doanh nhiều năm của phái, nhất là dược điền cổ Tu sĩ lưu lại trên đỉnh Ứng Bàng, một bên không muốn bức bách quá gấp khiến cho cá chết lưới rách, cuối cùng thiên tân vạn khổ thành công cốc, cho nên tạm thời coi như khắc chế, cũng không phát sinh xung đột ác liệt gì.
Nhóm người Đề Thiện Thượng vào đến Phần thành, nhìn khung cảnh quen thuộc, cũng nhịn không được đều mỉm cười.
Rốt cục trở lại địa bàn của mình rồi, không cần thời thời khắc khắc cảnh giác đả kích ngấm ngầm hay công khai. Sư môn, thân nhân của bọn hắn đều tại nơi này, có thể yên tâm nghỉ ngơi một chút.
Bọn họ quyết định trở lại đột ngột, có lòng muốn cho sư phụ một kinh hỉ, nên cố ý không cho phi kiếm truyền thư thông báo trước.
Mấy người cũng không mặc đồng phục phái Thánh Trí. Vừa đổi tướng mạo lại che kín tu vi, đi trên đường người khác cũng chỉ cho là Tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường.
Mấy người tính toán tới Tụ Bảo lâu lấy linh dược trước, sau đó mới trở về núi Thánh Trí. Bọn họ”hành thiện” hai năm có thừa, trên người cái gì cũng ít, chỉ có linh thạch hoàn toàn không thiếu, hơn nữa bọn họ cần số lượng linh dược quá lớn, đoán chừng Tụ Bảo lâu cũng cần một thời gian ngắn mới có thể góp đủ. Chẳng qua chỉ cần bọn họ trở lại phái Thánh Trí, trữ hàng ở sư môn cũng đủ bọn họ chống đỡ một chút.
Chi nhánh Tụ Bảo lâu vẫn đứng sừng sững ở chỗ cũ, đông như trẩy hội, sinh ý tốt vô cùng. Bên cạnh là công phường của phái Thống Chướng nhưng lại vắng lạnh hơn không ít. Nghĩ đến những năm này cuộc sống của phái Thống Chướng cũng không tốt mấy.
Đề Thiện Thượng ngẩng đầu ưỡn ngực mang theo một đám sư đệ sư muội đi vào Tụ Bảo lâu, kim bài trên tay quơ quơ trước mặt chưởng quỹ, nói: “Cừu lão huynh, Tiếu lão huynh có ở đó hay không a? Nói với hắn, lão bằng hữu tới cửa đưa tiền đây!”
Chưởng quỹ vừa thấy kim bài này, ngay lập tức mặt sắc nghiêm chỉnh, cung kính nói: “Mấy vị mời vào bên trong chờ một chút, tiểu nhân lập tức thông báo với quản sự.”
Có thể cầm kim bài Tụ Bảo lâu cũng là khách quý. Nếu như không phải quan hệ thân cận cùng Tấn Bảo tông chính là có ít nhất trên trăm vạn linh Thạch ở Tụ Bảo lâu. Trong điếm, những người khác nhìn thấy một màn như vậy, rối rít nhìn Đề Thiện Thượng với ánh mắt hâm mộ, đồng thời cũng âm thầm kỳ quái, tại sao một tiểu hài tử Luyện Khí kỳ có thể có kim bài Tụ Bảo lâu, còn cùng hai vị đại quản sự Trúc Cơ hậu kỳ xưng huynh gọi đệ, đệ tử nhà ai kiêu ngạo như vậy? !
Đề Thiện Thượng vô cùng hưởng thụ loại hâm mộ đố kỵ này, hồi lâu sau mới cùng các sư đệ sư muội vào trong phòng khách quý.
Lúc trước rời đi Phần thành, Cừu Bảo Dương cho bọn hắn kim bài, thật ra là nể mặt phái Thánh Trí cùng với thầy trò Chu Chu. Chẳng qua hôm nay mỗi cái kim bài trên tay năm người Đề Thiện Thượng bên trong còn có không dưới trăm vạn linh thạch. Kể cả không có quan hệ với phái Thánh Trí, cũng đã có thể trở thành khách quý của Tụ Bảo lâu rồi.
Nếu như không phải là linh dược ở Tây Phương ngũ quốc quá quý hiếm mà bọn họ lại vung tay quá trán, mua rất nhiều tài liệu luyện khí cùng với khoáng thạch vân vân, đoán chừng “gửi ngân hàng” sẽ không dừng lại ở những con số này.
Cừu Bảo Dương rất nhanh đã đến. Hai bên xa cách hơn hai năm, nay gặp lại thật vui mừng. Hơn nữa chuyện Chu Chu thắng ở đại hội Luyện Đan Sư, trở thành trưởng lão danh dự ở Tây Phương ngũ quốc hai người sớm đã nghe nói, đối với Chu Chu lại càng phá lệ khách khí.
Hai bên đang nói xong vui vẻ, Tiếu Sái Ca bỗng nhiên chạy vào với vẻ mặt vô cùng lo lắng, nói: “Phái Thánh Trí xảy ra chuyện. Cừu sư huynh nhanh đi mời sư thúc, ta đi báo cho người Tế Lập tông. . . . . .”