Một cuộc phong ba nhỏ, Doãn Tử Chương cũng không để trong lòng, Chu Chu cũng nhanh chóng quên luôn .
Hơn hai tháng sau, tam đại tông môn sẽ phái đệ tử đến Bắc Hải lịch lãm, khai quật “Băng phách huyền tinh” Đề Thiện Thượng vừa nghe thấy chuyện này, thậm chí không cần Đan Nghê cổ động, liền lập tức ồn ào kiên quyết muốn đi ngay.
Băng Phách Huyền Tinh chính là một nơi tích trữ số lượng rất lớn linh thạch, linh khí hệ Băng nằm sâu tại đáy biển Bắc Hải. Hàng năm vào thời điểm này, gió bão tại đó tương đối giảm bớt, mặt biển cũng hiền hoà hơn, đại đa số yêu thú lợi hại sống tại đó cũng sẽ di cư đến hải vực phương nam để duy trì nòi giống. Là cơ hội thích hợp cho các tu sĩ xuống biến truy tìm Băng Phách Huyền Tinh .
Tam đại tông môn cùng với rất nhiều môn phái khác cũng sẽ phái đệ tử đi trước, một là gia tăng tài phú cho môn phái, hai là để cho đệ tử lịch lãm học thêm kiến thức.
Ngoại trừ Băng Phách Huyền Tinh, đáy biển còn có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, mỗi hòn đảo trên Bắc Hải đều có rất nhiều linh dược đặc biệt hiếm có, trong truyền thuyết nơi này còn có vài tòa động phủ của những đại tu sĩ thượng cổ. Đề Thiện Thượng nghe Hướng Triện Thiên khoác lác một phen, quả thực nhiệt huyết sôi trào, chính Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục cũng rất có hứng thú.
Ngay lúc bọn họ khua chiên gõ trống chuẩn bị xuất phát, thì bên Chiêu Thái tông bổng nhiên có người tìm đến tận cửa
“Là đệ tử ngoại môn của Chiêu Thái tông, Luyện Khí kỳ tầng ba, bộ dáng đại khái mười bốn mười lăm tuổi, tự xưng họ Trúc, chỉ đích danh muốn tìm Doãn tiền bối, nhìn hắn có vẻ rất khẩn trương.” Một nam đệ tử Trúc Cơ Kỳ chuyên chịu trách nhiệm tiếp đãi bọn họ đến truyền lời
Doãn Tử Chương và Chu Chu liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng nhớ tới lần gặp Trúc Thủy Nhu mấy ngày trước, nghe đệ tử kia mô tả, người tới có thể là đệ đệ của nàng ta.
“Mời hắn vào gặp.” Trong lòng Chu Chu chợt xuất hiện dự cảm không tốt.
Lúc Trúc tiểu đệ được đưa tới trước mặt Doãn Tử Chương thì đã gấp đến độ sắc mặt trắng bệch. Lúc Doãn Tử Chương rời khỏi Lâm thị thì hắn vẫn là một đứa bé cái gì cũng không biết, cũng chưa từng thấy qua bộ dáng của Doãn Tử Chương , nhưng hắn nghe tỷ tỷ nói, Doãn Tử Chương lớn lên rất giống Tam thiếu gia Lâm thị, cho nên rất nhanh đã nhận ra hắn.
Hắn cố tự trấn định đi tới trước mặt Doãn Tử Chương, từng chữ từng chữ nói: “Tỷ tỷ ta gọi Trúc Thủy Nhu. Xin tiền bối nhanh đi cứu nàng, bọn họ vu oan tỷ tỷ ta vô cớ đả thương Hoa sư tỷ. Còn trộm một bộ pháp bảo của Triệu sư thúc, tỷ tỷ ta nói bộ pháp bảo kia là bằng hữu tặng tỷ ấy nhưng bọn họ không tin, nói tỷ tỷ nếu không hướng Triệu sư thúc và Hoa sư tỷ nhận lỗi, sẽ mang tỷ ấy đến Hình đường chịu phạt.”
“Bọn họ nói tỷ tỷ ngươi trộm pháp bảo. Là dạng pháp bảo gì ?” Chu Chu muốn xác nhận lại.
“Là một bộ mười hai chuôi tiểu phi kiếm thủy tinh, tỷ tỷ nói là Doãn tiền bối tặng cho tỷ ấy.” Mặc dù Trúc tiểu đệ gấp gáp, nhưng nói chuyện luận điệu rõ ràng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Cho dù đối mặt với Doãn Tử Chương, cũng không ý lôi kéo làm quen, mà quy củ xưng tiền bối. Cơ U Cốc ở một bên nghe âm thầm gật đầu.
Mặc dù thiếu niên này tu vi không được tốt lắm nhưng phẩm chất thì không tệ .
“Ta cùng ngươi đi một chuyến.” Doãn Tử Chương lúc này đứng lên nói.
Cơ U Cốc sợ người sư đệ này vọng động sẽ náo một trận ở Chiêu Thái tông cho nên lên tiếng: “Ta cũng đi cùng đệ.”
Chu Chu cũng muốn cùng đi , một nhóm bốn người rất nhanh liền chạy tới trước cửa trang viên Lâm thị ở Hồng Trù cốc thuộc núi Chiêu Thái. Cơ U Cốc còn thả một cái âm phù gửi cho Đạo Quân Cố Vãn nói rõ chuyện này.
Vì một nữ đệ từ Luyện Khí kỳ mà bắt Nguyên Anh Đạo Quân ra mặt thì hơi khoa trương, nhưng vạn nhất ở trên địa bàn người ta gây ra chuyện gì cũng phải có một người biết chuyện đi ra ngoài nói câu công đạo.
Từ thái độ gần đây của Đạo Quân Cố Vãn đối với đám người bọn họ. Thì Cơ u Cốc đã có thể đoán được, cho dù Doãn Tử Chương đại náo một trận ở trang viên Lâm thị, hậu quả cũng sẽ không quá nghiêm trọng, chỉ là bọn họ lập tức sẽ theo người của tam đại tông môn lên đường đến Bắc Hải, nếu như làm quá khiến cho người của Chiêu Thái tông mất mặt nói chung thì cũng không phải là một chuyện tốt.
Trúc tiểu đệ vừa vào trang viên thì tìm đệ tử có quan hệ tốt tốt với mình hỏi thăm, biết được tỷ tỷ đã bị giải đến Hình đường. Vội vàng mang theo Doãn Tử Chương đuổi theo.
Bên ngoài Hình đường có rất nhiều người, chỉ nghe thấy một giọng nam âm nhu nói: “Trúc sư điệt, ta nghĩ ngươi vẫn nên biết điều một chút hướng ta và Hoa sư điệt dập đầu nhận lỗi đi, nể tình Thất thiếu gia mà chúng ta cũng không so đo nữa, nếu không ngươi này da mịn thịt mềm bị thương thì ngay cả ta cũng cảm thấy đáng tiếc.”
Một giọng nữ bén nhọn vang lên: “Triệu sư thúc, nha đầu chết tiệt này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho nàng ta thêm vài roi nữa xem nàng ta có chịu thành thật không !”
Giọng nói của nữ tử này có chút quen thuộc, tựa hồ chính giọng của nữ tu sĩ áo xanh đi cùng với Trúc Thủy Nhu.
Doãn Tử Chương mặt chìm như nước, lạnh giọng quát lên: “Dừng tay!”
Người ở đây, lợi hại nhất cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, tu vi của Doãn Tử Chương là Kết Đan hậu kỳ, uy áp phát ra cũng đủ để phần lớn người tại nơi này đứng không vững, tiếng quát vừa phát ra, toàn trường đều yên tĩnh.
Trúc Thủy Nhu bị trói ở trên giá gỗ trước Hình đường, vết máu trên người đan xen, bộ dáng yếu ớt này hiển nhiên là đã phải chịu qua một trận roi. Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy một dòng máu nóng từ sâu trong thân thể xông thẳng lên đầu, tình cảnh lúc nhỏ bị ăn hiếp và tình trạng lúc này đan vào nhau, khiến cho sát ý chạy lên não.
Bên trong Lâm thị loại chuyện ỷ mạnh hiếp yếu vẫn thường xảy ra, nhưng chỉ cần chuyện không quá lớn , người có địa vị cao rất ít khi quản thúc, Lâm thị luôn cho rằng chỉ kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, kẻ yếu đáng bị ức hiếp và loại bỏ
Hôm nay nếu như không phải là có đệ đệ của nàng đi tìm cứu binh thì nhất định Trúc Thủy Nhu sẽ bị đánh đến tàn phế tại chỗ này, cũng sẽ không có ai thay nàng cầu tình, thì ngay cả tội danh đối phương cũng đã chuẩn bị sẵn làm lý do, ngay đến cả cơ hội minh oan nàng cũng không có .
Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ duy nhất ở đây, chính là nam tử mới vừa rồi xưng Trúc Thủy Nhu là sư điệt cũng chính là người có giọng nói âm hiểm, Triệu sư thúc mà Trúc tiểu đệ nói qua lấy lại bình tĩnh, thấy rõ dung mạo của Doãn Tử Chương, không nhịn được thốt lên: “Tam thiếu gia? ! Ách. . . . . . Doãn, Doãn Tử Chương?”
Mấy tháng này thanh danh của Doãn Từ Chương tại thành Sùng Vũ lan truyền rất lớn, trải qua truyền miệng thì những người hơi hiểu biết một tí thì cũng rõ hình dáng tướng mạo thực lực của hắn.
Lâm thị Tam thiếu gia tại thành Sùng Vũ nổi danh là một ác bá quần là áo lụa, đệ tử cấp thấp tại Lâm thị thấy qua hắn không nhiều lắm, nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ họ Triệu này đã từng thấy qua không chỉ một lần, cho nên rất nhanh liền đoán được thân phận của Doãn Tử Chương
Mặc dù hắn không biết rõ về thân thế của Doãn Tử Chương, nhưng tu vi của đối phương là Kết Đan hậu kỳ , tuyệt đối không phải người mà hắn có thể đắc tội được , hắn vừa âm thầm hướng người của mình ra hiệu, nhanh chóng chạy đi báo tin, vừa cười khan hai tiếng, cố gắng trấn định nói: “Doãn tiền bối, tệ phái xử lý đệ tử phạm sai lầm, tựa hồ không liên quan các hạ tới. Các hạ tự tiện xông vào Hình đường của tệ phái, hình như hơi quá mức đi.”
Ngay từ đầu Doãn Tử chương hoàn toàn không muốn cùng hắn phí lời, lạnh lùng nhìn đệ tử Luyện Khí kỳ chịu trách nhiệm hành hình còn đang ngây người sững sờ, chỉ có Trúc Thuỳ Nhu đang được Chu Chu và Trúc tiểu đệ hợp lực cứu từ trên giá gỗ xuống nói: “Ngươi mới vừa rồi đánh nàng ấy mấy roi?”
Tên đệ tử kia nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Doãn Tử Chương run rẩy nói: “Mười, mười roi. . . . . .”
Chu Chu và Cơ U Cốc nghe xong cũng không khỏi được sinh lòng tức giận, nếu như bọn họ không kịp thời chạy tới, chỉ sợ cho dù hôm nay Trúc Thủy Nhu không chết, cũng sẽ bị đánh đến hủy hết căn cơ, đệ tử Lâm thị thật là độc ác.