Trên đảo Âm Dương, chỉ có mấy vị Đạo Quân Nguyên Anh thông linh cùng với Vạn Niên Hợp Hoan Thụ mới có thể không bị hạn chế mà xuất thủ giết người.
Đạo Quân Nhân Nghiêu từ nhỏ đến lớn đều ở trên đảo, cơ hội bị thương có thể đếm trên đầu ngón tay, thấy máu tươi phun ra trên người mình, nhất thời đứng ngây người.
Đạo Quân Thiên Chân cũng sợ hết hồn, trên đảo Âm Dương hiếm thấy máu tanh, hôm nay nếu không phải bị kích thích quá độ, nàng căn bản sẽ không xuất thủ tàn nhẫn như vậy. Thấy Đạo Quân Nhân Nghiêu cùng lớn lên với mình lại bị chính đôi tay này làm thương nặng như vậy, nàng cũng không tránh khỏi một trận hoảng hốt.
Cơ U Cốc đang đứng bên cạnh coi chừng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, trong chốc lát bọn họ đang ngạc nhiên, hắn hơi cong ngón tay bắn ra vài giọt máu.
Khi đám người Nhân Nghiêu Đạo Quân phát giác không ổn, những giọt máu này đã dung nhập vào máu hắn, vết thương nổi lên một tầng lam huỳnh quang đáng sợ. Đạo Quân Nhân Nghiêu ngẩn đầu, nhìn Cơ U Cốc như gặp quỷ, run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi… Đỗ Chi Châu là gì của ngươi?”
“Bà ấy là mẹ của ta, những độc chất này được tinh luyện từ máu của mẹ ta, chỉ cần ta thúc giục sẽ lập tức phát tác, người duy nhất có thể giải độc đang ở chỗ này.” Cơ U Cốc đưa tay chỉ vào Tô Đạm Hồng đang hấp hối trong ánh sáng xanh, khóe miệng nhếch lên nụ cười tãn nhẫn, Thạch Ánh Lục nghe thấy giọng nói của hắn thì nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy nụ cười này, không nhịn được lạnh run.
Sắc mặt Đạo Quân Nhân Nghiêu trắng nhợt như tờ giấy, khuôn mặt mỹ lệ vặn vẹo như ác quỷ trong địa ngục, hắn đột nhiên hét lên một tiếng, điên cuồng nói: “Tốt! Tốt! Các ngươi muốn ta chết, muốn ép ta hạ thủ hại Đạm Hồng, ta có chết cũng muốn kéo các ngươi theo cùng!”
Hắn giống như phát điên xé toạc quần áo cùng hộ thân giáp trên người, gào thét: “Mọi người cùng nhau chết đi! A!!!!”
Ánh sáng mãnh liệt cùng pháp lực đáng sợ đủ để hủy thiên diệt địa nổ tung từ ngực hắn – Đạo Quân Nhân Nghiêu vì tuyệt vọng mà điên cuồng lựa chọn tự bạo Nguyên Anh, muốn mọi người đồng quy vu tận!
Một khắc trước khi Nguyên Anh bạo liệt, Cơ U Cốc cực kỳ nhanh chóng trốn ra sau Đạo Quân Thiên Chân, hét lớn: “Cấm chế đại trận!”
Đạo Quân Thiên Chân lúc này mới kịp phản ứng, bóp nát vòng ngọc trên cổ tay, quát: “CẤM!”
Ánh sáng trắng noãn bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh nàng, chiếu sáng như ban ngày, mọi người như bị trúng thuật định thân, cho dù là Diễm Thí Thiên, hay Đạo Quân Nhân Nghiêu cũng không ngoại lệ.
Trong mắt Đạo Quân Nhân Nghiêu hiện lên thần sắc bị phẫn, hắn đã tự bạo Nguyên Anh, nhưng cấm chế đại trận đã được khởi động, hắn căn bản không thể nào tạo ra vết thương trí mạng cho người khác, sầu thảm nhìn về phương hướng Tô Đạm Hồng, vừa lúc Tô Đạm Hồng cũng đang kinh hãi nhìn về phía hắn.
Báo thù cho ta! Đạo Quân Nhân Nghiêu chỉ còn tâm nguyện cuối cùng này.
Các đó không xa, Vạn Niên Hợp Hoan Thụ ánh sáng xanh chói lóa. Ánh sáng hừng hừng như mặt trời mọc lên ở phương đông, chạm vào ánh sáng trắng từ vòng ngọc vỡ vụn của Đạo Quân Thiên Chân phát ra, mọi người từ từ cử động được
Ánh sáng xanh và trắng chậm rãi tản đi, thi thể bị tàn phá của Đạo Quân Nhân Nghiêu đổ sụp trên mặt đất, bùm một tiếng hóa thành một đoàn huyết vụ, hoàn toàn thần hồn câu diệt.
Những người khác từ trong ánh sáng chói mắt khôi phục lại, kinh ngạc thấy mình đang bị nhốt trong một bong bóng xanh biếc, bốn phía trừ đám bong bóng xanh nhạt này chỉ còn lại bóng tối khôn cùng.
Bên trong bong bóng đều là những người vừa kịch đấu khi nãy, mỗi bong bóng nhốt một người, dù có giãy dụa thế nào bọn họ cũng không thể thoát khỏi màng bong bóng thoạt nhìn vô cùng yếu ớt kia.
“Chuyện gì xả ra vậy?” Cơ U Cốc hỏi Thiên Chân Đạo Quân gần đó.
Đạo Quân Thiên Chân vừa mới chính diện thừa nhận lực bạo liệt khổng lồ khi Đạo Quân Nhân Nghiêu tự bạo Nguyên Anh, mặc dù kịp thời phát động cấm chế đại trận trên đảo nhưng vẫn chịu trọng thương. Nàng nhìn quanh bốn phía, yếu ơt nói: “Hẳn là do uy lực tự bạo vừa rồi quá mạnh, cấm kết bị kích phát hoàn toàn đã tự động truyền tống chúng ta vào bảo vệ trong Vạn Niên Hợp Hoàn Thụ.”
“Ta bị thương quá nặng, cầm cự không được bao lâu nữa… ta muốn cầu ngươi một chuyện.” Chỉ nói chuyện thôi mà Đạo Quân Thiên Chân phải cố hết sức.
“Ngươi nói.”
“Bảy ngày sau, cấm chế của cây thần giải trừ sẽ tự động truyền tống các ngươi ra ngoài, ta phải ở trong này ngủ say cho đến khi thương thế hoàn toàn khôi phục. Sau khi các ngươi rời khỏi đây, xin hãy cố gắng trị liệu độc thương cho Đạo Quân Địa Tô … Mọi chuyện trên đảo, cũng tạm thời nhờ cậy ngươi.” Nói câu cuối cùng, Đạo Quân Thiên Chân cố gắng đề cao âm điệu, đồng thời nhìn qua phương hướng mấy trưởng lão Kết Đan của cung Thái Hư, ý tứ rất rõ ràng, là muốn bọn họ làm người chứng kiến.
Chuyện hôm nay là đả kích rất lớn đối với mấy trưởng lão Kết Đan này, bọn họ cũng không thận trọng suy nghĩ xem Thái thượng trưởng lão giao đảo Âm Dương, thậm chí là toàn bộ cung Thái Hư cho người ngoài liệu có hợp lý hay không, chỉ biết gật đầu đáp ứng.
Bọn họ căn bản cũng không có lòng tin đi nhận lấy trọng trách như vậy.
“Để báo đáp lại, ta sẽ tặng hoa Hợp Hoan thư hùng cho ngươi và sư muội.” Đạo Quân Thiên Chân nói xong câu đó liền bình tĩnh nhìn Cơ U Cốc.
Cơ U Cốc chậm rãi gật đầu, nói: “Được.”
Rốt cuộc yên lòng, Đạo Quân Thiên Chân nhắm mắt lại, lâm vào ngủ say, lần này nếu thân thể nàng không hoàn toàn khôi phục thì tuyệt đối nàng sẽ không tỉnh lại.
Diễm Thí Thiên chứng kiến một màn này, vẻ mặt tối tăm không rõ, khóe môi cong lên không biết đang tính toán cái gì.
Thần lực bên trong cây còn cường đại hơn bên ngoài rất nhiều, Tô Đam Hồng hồi phục tinh thần, cảm thấy thân thể khôi phục chút sức lực bèn cố gắng khoanh chân ngồi dậy, từ trong lồng ngưc đổ ra vài viên thuốc ném vào trong miệng.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục lại, thuận tiện báo thù rửa hận cho Đạo Quân Nhân Nghiêu.
Cơ U Cốc ngẩn đầu lên quan sát mấy người xung quanh, giờ phút này, không gian hoạt động của mọi người chỉ bó hẹp trong bong bóng này, muốn công kích lẫn nhau cũng thể làm được. Hiện tại tất cả mọi người được cấm chế của cây thần bảo vệ rất an toàn, nhưng sau bảy ngày nữa, cấm chế bị giải trừ chắc chắn không có chuyện tốt.
Ba Đạo Quân Nguyên Anh có thể nắm giữ đại cục trên đảo Âm Dương lần lượt gặp chuyên không may, cho dù Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng song quyền nan địch tứ thủ* (hai nắm đấm không thể đấu được với bốn tay) nhưng muốn rời đi chắc chắn không có ai ngăn cảm được.
Tình huống Chu Chu hấp thu Mật Tuyền Tịnh Hỏa không biết như thế nào rồi, nếu như trong bảy ngày nàng không thể hoàn toàn hấp thu Mật Tuyền Tịnh Hỏa, đồng thời tiêu trừ ấn ký của bốn vị trưởng lão Đan tộc mà cứu họ, vậy lần cố gắng này của bọn họ coi như đi tong.
Một khi để Diễm Thí Thiên rời khỏi đảo Âm Dương, hắn tuyệt đối sẽ triển khai hành động trả thù điên cuồng, không những bốn vị trưởng lão Đan tộc có thể bị hắn hành hạ đến chết, ngay cả phái Thánh Trí cũng tràn ngập nguy cơ.
Bết bát hơn chính là, nếu hắn một mực canh giữ bên ngoài đảo, vậy chẳng khác gì bọn họ bị vây chết tại nơi này.
Cơ U Cốc vừa nghĩ kế hoạch sau này, vừa cố gắng khống chế trọng tâm, làm cho bong bóng của mình bay qua chỗ đám người Đề Thiện Thượng.
Đồng môn thấp giọng thương lượng một chút, tuy nhiên cũng không nghĩ ra phương pháp gì tốt, chỉ có thể đợi tiếp.
Dưới tán Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, sâu trong lòng đất, Chu Chu đang cố gắng hấp thu thần lực, tập trung tâm thần không thể phân tâm chú ý tình huống ba loại Thiên Hỏa trong cơ thể.
Trên một hoang đảo cách đó không xa, Đạo Quân Giáp Hỏa và Lâm Chấn Kim trông thấy tia sáng mà Vạn Niên Hợp Hoan Thụ đột nhiên phát ra, trong lòng càng lo âu.
Lâm Chấn Kim cắn răng nói: “Ta muốn lên đảo xem một chút!”