Doãn Tử Chương lấy trận kỳ của Cơ U Cốc từ trong dây lưng trữ vật ra ném về bên cạnh hồ suối, lập tức bố trí thành một pháp trận cách âm và phòng hộ đơn giản, sau đó kéo ba người Đề Thiện Thượng lên bờ suối, thấy tình hình bọn họ coi như ổn định, hắn hơi thở phào nhẹ nhỏm nhảy ra khỏi Kim Thân Tuyền, ném hết trận kỳ phòng hộ trên người ra, vững vàng bảo vệ ba người .
Bất kể là ai, dám hạ thủ với bọn họ đều phải trả giá thật nhiều!
Chẳng qua là không biết tình huống bên Chu Chu ra sao rồi…
Doãn Tử Chương bước nhanh ra ngoài sơn động, bên ngoài có năm tên tu sĩ Kết Đan ngăn trở đường đi của hắn, phát hiện chỉ có một mình hắn hoàn hảo không tổn hao gì từ trong động đi ra, đều có chút kinh ngạc.
Song phương đang giằng co, bỗng nhiên một người trung niên tu sĩ Kết Đan từ trong sơn động đi ra, nhìn bề ngoài chừng bốn mươi tuổi, vóc người khôi ngô, hiển nhiên cũng là vội vã kết thúc tu luyện, hình tượng có chút chật vật.
Hắn oán hận quét mắt nhìn năm người kia, nói: “Bên trong Kim Thân Tuyền nghiêm cấm ồn ào, chẳng lẽ các ngươi không biết?”
Tên tu sĩ đứng ngoài cùng bên trái ra vẻ lưu manh nói: “Không phải là trước đó đã báo cho ngươi, chúng ta muốn báo thù cho Lâm Giáp, Lâm Đinh, ngươi tạm thời đừng chõ mõm vào!”
Tu sĩ trung niên kia còn định nói thêm thì Chu Chu chạy ra từ thạch động bên cạnh, Doãn Tử Chương cũng đang lo lắng Thạch Ánh Lục có thể bị tiếng quát quấy nhiễu hay không, Chu Chu vừa nhìn thấy hắn lập tức trầm tĩnh lại, nói: “May là huynh không có chuyện gì, sư tỷ cũng không sao hết, còn các sư huynh như thế nào?”
Mới vừa rồi Chu Chu luống cuống tay chân cứu Thạch Ánh Lục lên, thừa dịp nàng ấy hôn mê, hợp thể cùng Tiểu Trư thay nàng ấy (Thạch Ánh Lục) ổn định lại chân nguyên trong cơ thể. Hiện tại nàng (Chu Chu) đã có thể khống chế tốt thân thể của mình, sau khi hợp thể cũng không phóng ra uy áp khiến người khác chú ý.
Sau khi làm xong, nghĩ đến Doãn Tử Chương bên này, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng chạy qua xem một chút, may là Doãn Tử Chương cũng bình an vô sự.
Doãn Tử Chương nghe Chu Chu nói như thế, hoàn toàn yên tâm, tâm niệm vừa chuyển nói: “Ta đi xem mấy người sư huynh một chút, những tên này muội làm thế nào cũng được, không cần phải khách khí.”
Lâm gia cho tới giờ đều là người mạnh làm vua, Chiêu Thái tông chắc cũng không khác nhiều lắm, không bằng nhân cơ hội này để cho Chu Chu lập uy, khiến mấy người đó sau này ít tính kế lên đầu Chu Chu.
Chu Chu nghe ra ý tứ của hắn có vẻ thân thể mấy của sư huynh có chút vấn đề, không nhịn được mà lo lắng: “Kia… Huynh nhanh đi đi!”
Doãn Tử Chương không nói hai lời lập tức lắc mình lui vào trong động.
Năm tên tu sĩ đến bới móc quay mặt nhìn nhau, đây là cái tình huống gì? Người bọn họ muốn dạy dỗ trốn mất, lại để một con nhóc không có chút tu vi nào ở lại?
Chẳng lẽ cho rằng bọn họ sẽ thương hương tiếc ngọc?
Phi! Con nhóc nông dân này thì hương ngọc cái quái gì chứ!
Tu sĩ khôi ngô vừa bênh vực lẽ phải cũng âm thầm lắc đầu, hắn cũng nghe được tiếng quát của năm người kia, biết trong động chính là mấy người Thánh Trí phái thường được nhắc đến trong tông gần đây, cũng là đội ngũ vô địch Đại hội đấu pháp năm nay, hắn còn tưởng đối phương là thiếu niên anh hùng, hóa ra lại là cẩu hùng? Gặp việc khó khăn thì phái ra một tiểu nha đầu làm bia đỡ đạn.
Chu Chu căn bản lười quản người khác nghĩ nàng như thế nào, nàng chỉ biết là mấy tên khốn kiếp này trước mặt này hại sư huynh sư tỷ của nàng gặp chuyện không may, những người này đa số là người Lâm gia, cái này khiến nàng ghê tởm!
“Mới rồi người nào dám lớn tiếng ồn ào?” Chu Chu rất muốn uy phong lớn tiếng một chút, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại trở nên mềm nhũn.
Năm tu sĩ Kết Đan không nhịn được cười lớn lên, người ở giữa chỉ thẳng mặt Chu Chu, nói: “Chính Lão Tử gọi, như thế nào?”
Chu Chu không nói gì, vuốt ve Tiểu Trư trong ngực, Tiểu Trư cố gắng làm ra vẻ mặt hung ác, đáng tiếc không thành công, năm Kết Đan tu sĩ trước mặt hoàn toàn không liếc nó một cái.
Tiểu Trư buồn bực thu hồi vẻ mặt, há miệng phun ra một ngọn lửa đỏ tím lên đùi tên tu sĩ đứng giữa.
Ánh lửa chợt lóe, tiếng cười của mấy tu sĩ đột nhiên bị cắt đứt, đổi tiếng kêu thảm thiết thê lương, mọi người hoảng sợ nhìn vào bên trong, cái tên tu sĩ Kết Đan mới thừa nhận mình lên tiếng quấy nhiễu người phái Thánh Trí đột ngột ngã nhào trên đất, từ hai đùi trở xuống đã bị ngọn lửa Tiểu Trư phun ra đốt mất, trên mặt đất chỉ còn lại một đống đen xám.
Tu sĩ kia kêu thảm thiết không dứt, bốn người còn lại không hẹn mà cùng rút lui vài chục bước, mở to mắt gắt gao nhìn con heo mập mạp tưởng như vô hại trong ngực Chu Chu kia… Đây là quái vật gì!
Những tu sĩ khác trong sơn động đang chú ý động tĩnh bên này, không nhịn được phát ra một trận kinh hô.
Tu sĩ Kết Đan lăn lộn trên mặt đất rốt cục cắn răng nhịn được tiếng kêu thảm thiết, hai cánh tay chống đở nửa người trên liều mạng lui nhanh ra sau.
Tên tu sĩ trung niên khôi ngô kia cũng giật mình, hắn cũng coi như kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy qua có yêu thú hệ Hỏa lợi hại đến vậy. Người bị đốt mất hai chân trong nháy mắt cũng không phải là một người bình thường mà đó là một tu sĩ Kết Đan đấy!
“Ngươi, các ngươi nếu như tiếp tục quấy rối, hắn, hắn chính là tấm gương!” Chu Chu uy hiếp vẫn lắp bắp không hề có khí thế, nhưng lại không còn ai dám cười nhạo nàng.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nếu người này để con heo kia công kích bọn họ, có thể toàn bộ bọn họ phải chết ở chỗ này! Trong đó một tu sĩ không nói một lời ôm lấy cái tu sĩ không chân trên mặt đất kia, cùng ba người khác quay đầu bỏ chạy.
Chu Chu chạy đến ngó vào sơn động bọn Doãn Tử Chương đang ở, không dám lên tiếng quấy rầy, dứt khoát ôm Tiểu Trư ngồi ở cửa sơn động coi chừng dùm.
Những tu sĩ còn lại trong sơn động cũng không có ai đứng ra đòi lại công bằng cho mấy tên bị thương kia, thứ nhất là họ vẫn còn sợ hãi ‘yêu thú’ kinh khủng trên tay Chu Chu, thứ hai là mấy tên kia cũng không phải hạng người tốt lành gì, vừa lúc cho bọn hắn chút giáo huấn. Mặc dù đồng môn của mình bị người ngoài đả thương tại chính trong cấm tông môn quả thật có chút mất thể diện, nhưng chuyện này tự khắc có người ra mặt để ý, không tới phiên bọn họ nhiều chuyện.
Chỉ cần con ‘yêu thú’ đáng sợ kia đừng đến tìm bọn hắn phiền toái là tốt rồi.
Tu sĩ khôi ngô kia nuốt nước miếng, rốt cục từ từ đè nén xuống khiếp sợ trong lòng, âm thầm đánh giá Chu Chu .
Rõ ràng nàng là một phàm nhân bình thường, tại sao lại có thể sở hữu một con yêu thú lợi hại như vậy chứ?
“Tại hạ, ách… ta tên là Lý Tài, xin hỏi phương danh của cô nương?” Tu sĩ khôi ngô cuối cùng không nhịn được tò mò, chủ động đến gần nói.
Chu Chu nhớ tới khi nàng ở trong sơn động hình như có nghe thấy người này tranh chấp cùng năm tên bại hoại kia, hơn nữa hắn không phải họ Lâm, cho nên quay qua cười với hắn một tiếng, ôn tồn nói: “Ta tên là Chu Chu.”
“Ngươi cũng là đệ tử phái Thánh Trí? Trong động chính là các sư huynh của ngươi?” Lý Tài cảm thấy Chu Chu không hề đáng sợ như yêu thú trên tay nàng, lại càng chủ động bắt chuyện .
“Ừ, mấy tên vừa rồi là ai vậy?” Chu Chu hỏi.
Lý Tài chần chờ chốc lát, cười khổ nói: “Mấy người kia đều có chút lai lịch, trong tông môn có đại nhân vật làm hậu trường… các ngươi có thể gặp phiền toái rất lớn đó.”
Trong chuyên này mặc dù năm người kia đuối lý trước, nhưng người tu chân chỉ nói chuyện bằng thực lực, nào có ai quản ngươi có lý hay không?