Doãn Tử Chương vẫn không có cảm tình gì với người Lâm thị, thế nhưng lần này hắn xác thực thiếu Lâm thị thậm chí Chiêu Thái tông một nhân tình sâu nặng, cho nên trầm mặc một lát vẫn đáp ứng đi theo Lâm Chấn Kim.
Hắn cải tạo pháp thân tiêu hao linh dược, thuyên chuyển nhân mạch, pháp bảo thậm chí mượn động phủ vân vân, đều là từ Chiêu Thái tông cung cấp, những cái này coi như bỏ qua, hắn lên tháp Vũ Thần, tu vi trên người tăng vọt đều là tổ tiên Lâm thị truyền thừa, hắn còn đâu ra lập trường đi phủ nhận quan hệ với Lâm thị?
Dù sao trước khi đi hắn còn có một sự kiện càng quan trọng hơn muốn hoàn thành —— ăn mỳ gà.
Một nhà ba người trong sân nhỏ của Lâm Chấn Kim, thật vui vẻ ăn no nê, sau đó Lâm Chấn Kim mang theo Doãn Tử Chương đi gặp Lâm Thế Cung.
Trên đường Lâm Chấn Kim không yên lòng nói: “Chương nhi, một lát nữa nếu như thúc tổ con làm ra chuyện khiến con khó xử thì con cũng không cần phải miễn cưỡng đáp ứng.”
“Cha mới là người Lâm thị, ta và mẹ con đều không muốn con gánh vác trọng trách của Chiêu Thái tông trên lưng. Chuyện lần này xác thực vận dụng không ít tài nguyên của tông môn, nhưng con là con của ta, những thứ này đều do ta gánh chịu, con không cần vì thế mà cảm thấy khó xử.” Lâm Chấn Kim e sợ Lâm Thế Cung sẽ chặt đẹp với con trai bảo bối của mình, cho nên sớm làm chuẩn bị, trước tiên ôm hết chuyên vào mình.
Ông biết rất rõ, trong mắt Lâm Thế Cung, chỉ có gia tộc cùng với lợi ích của tông môn mới là trọng yếu, hiện nay nhi tử nhà mình đối với Chiêu Thái tông mà nói rất có giá trị lợi dụng, nhất định lão sẽ không dễ dàng buông tha.
Doãn Tử Chương nhìn qua phụ thân lẳng lặng nhẹ gật đầu, như có điều suy nghĩ lại không nói thêm gì.
Trên đại điện Lâm Thế Cung một thân thường phục màu tím sậm ngồi ở Hoàng Tọa, Đạo Quân Giáp Hỏa ngồi một bên, bên kia là một lão giả khác, so tuổi tác thì cũng không kém Đạo Quân Giáp Hỏa là bao. Đồng dạng là một vị Nguyên Anh hậu kỳ đạt đến cảnh giới đại viên mãn. Doãn Tử Chương đoán chừng lão cũng giống Đạo Quân Giáp Hỏa là một vị tiền bối Đạo Quân Uy Liệt thành danh ở bên trong tông môn.
Thật ra Đạo Quân Uy Liệt nhỏ hơn Đạo Quân Giáp Hỏa gần trăm tuổi, đồng dạng là một gã lão tổ hai vạn năm, ngày thường trấn thủ cấm địa bảo khố Chiêu Thái tông, hầu như một tấc cũng không rời, coi như là việc trọng đại của tông môn cũng chỉ ngẫu nhiên dự họp.
Hôm nay lão đột nhiên lại đến, dù là Lâm Chấn Kim cũng đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Trong Chiêu Thái tông còn lại tám vị Đạo Quân Nguyên Anh, toàn bộ phân thành hai hàng đứng ở dưới bậc thềm ngọc, trong thiên hạ có thể phô trương như vậy, lại để cho Đạo Quân Nguyên Anh cam tâm tình nguyện cung kính đứng ở một bên nghe lệnh, cũng chỉ có rải rác mấy người.
Đạo Quân Cố Vãn, Đạo Quân Chúc Bạc cùng Doãn Tử Chương tương đối quen thuộc cũng ở trong đó, nhưng xem mấy Thái Thượng trưởng lão của Chiêu Thái tông ở đây đều đã từng thiếu chút nữa bị Tiểu Trư gây thương tích, cùng với Đạo Quân Nghiêm Tần không kém bao nhiêu.
Lâm Thế Cung lạnh nhạt ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, uy áp thuộc về tu sĩ Đại Thừa kỳ đều đã thu liễm sạch sẽ, nhìn về phía trên tựa như người bình thường, mà phía dưới mười tên Đạo Quân Nguyên Anh lại không có một tên nào có khí thế so với lão.
Tuy Doãn Tử Chương đã tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, hắn cũng không phải chưa từng thấy Lâm Thế Cung qua, nhưng có thể bỗng nhiên chứng kiến một tu sĩ Đại Thừa kỳ cộng thêm mười tu sĩ Nguyên Anh đồng thời xuất hiện tại trước mặt, vẫn cảm thấy không thích ứng lắm.
Hắn giật mình nhưng mười một người ở trên điện càng giật mình hơn hắn.
“Nguyên Anh hậu kỳ? !” Lâm Thế Cung gần như không che dấu được kinh hỉ. Lâm thị lại có một thiên tài như vậy, ít nhất có thể bảo vệ gia tộc cường thịnh mấy ngàn năm, Chiêu Thái tông cũng đồng dạng như vậy.
Tâm tình bọn người Đạo Quân Cố Vãn lại càng phức tạp, bọn hắn gần như là mắt thấy thiếu niên này từ Kết Đan sơ kỳ một đường phát triển, chỉ trong vài năm đã ném bọn hắn ra sau lưng.
Khiếp sợ, hâm mộ, đố kỵ, uể oải vân vân, tâm tình xôn xao liên tục, cũng may tu vi bọn hắn không cạn, thoáng qua liền xua đi tạp niệm khôi phục tâm tình bình tĩnh.
Doãn Tử Chương đi đến vài bước, thiệt tình thành ý hướng Lâm Thế Cung thi lễ một cái: “Đa tạ Đại trưởng lão.”
Lâm Thế Cung tâm niệm vừa động, thản nhiên nói: “Không cần đa lễ. Hôm nay cháu đến vừa vặn gặp các thúc thúc bá bá của cháu một lần.” Lão tựa như một trưởng bối bình thường, một chữ cũng không đề cập tới những việc đã làm trước kia vì Doãn Tử Chương, tựa hồ đặc biệt gọi Doãn Tử Chương tới là để cho hắn nhận thức một đám Thái thượng trưởng trong tông môn.
Doãn Tử Chương có chút kỳ quái nhìn phụ thân, không biết trong lòng vị thúc tổ này có chủ ý gì.
Lâm Chấn Kim tiến lên thay Doãn Tử Chương giới thiệu từng người, đầu tiên đương nhiên là sư tôn của ông, Đạo Quân Giáp Hỏa.
Doãn Tử Chương bởi vì mẫu thân năm đó bị ngược đãi, trong lòng vẫn còn khúc mắc với lão, nhưng lão nhân này vẫn chiếu cố phụ tử bọn hắn không sai. Tại Bắc Hải cũng là được lão tương trợ mới có thể thuận lợi bức lui Diễm Thí Thiên, cho nên vẫn vô cùng cung kính mà hướng lão hành một cái đại lễ.
Đạo Quân Giáp Hỏa mắt thấy đồ tôn xuất sắc nhà mình đến tận đây, đã sớm mở cờ trong bụng, từ trước đến nay thần sắc rất nghiêm khắc, sắc mặt lúc nhìn Doãn Tử Chương so với lúc xem con ruột của mình còn muốn thân thiết hiền lành hơn.
Sau đó là vị Đạo Quân Uy Liệt kia, lão rủ mắt xuống cộng thêm thái độ lãnh đạm không quan tâm, Doãn Tử Chương tiến lên chào lão thì lão vẫn mở to mắt đánh giá kỹ thanh niên nổi tiếng thiên tài này.
Hai mắt của hắn trợn lên đột nhiên thay đổi cả người, lão giả tóc tắng vốn không có quá nhiều cảm giác tồn tại lập tức giống như một ngọn núi lớn, nghiêm nghị cao ngất, áp bách cường đại làm cho người ta cảm giác không thở nổi.
Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy giống như có hai luồng điện thẳng tắp bắn phá trên người mình, dùng tu vi hiện thời của hắn tự nhiên là không sợ, thế nhưng trong lòng không nhịn được mà run lên.
Chiêu Thái tông với tư cách là một trong tam đại tông môn trên đại lục Tấn Tiềm đã lâu, quả nhiên không phải môn phái bình thường có thể so sánh, một lão quái thâm tàng bất lộ lợi hại vô cùng, vậy mà ở trong tông môn lại chỉ xếp hạng thứ ba.
Phồn Kiếm Tông một lòng muốn vươn lên vị trí tông môn hạng nhất, dù bọn họ có vị thái thượng trưởng lão thật sự tiến vào Đại Thừa kỳ, nội tình cũng khó có thể so bằng với Tam đại tông môn.
Đạo Quân Uy Liệt nhìn chằm chằm vào Doãn Tử Chương, bỗng nhiên giật giật khóe miệng nói: “Lâm thị quả nhiên phúc khí thật lớn, đứa nhỏ này quả nhiên là thiên tài.”
Đại trưởng lão vẫn vô cùng coi trọng ý kiến của hai gã Đạo Quân Giáp Hỏa và Uy Liệt, ngày thường Đạo Quân Uy Liệt rất ít khi nói chuyện, vậy mà mở miệng liền thưởng thức cháu trai nhà mình, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý, trên mặt lại chỉ tỏ vẻ lơ đãng, lạnh nhạt nói: “Người trẻ tuổi con đường tiếp theo còn rất dài, huống chi lần này nhân họa đắc phúc, hoàn toàn là may mắn.”
Đạo Quân Uy Liệt biết lão nghĩ một đằng nói một nẻo, có điều Doãn Tử Chương xác thực ưu tú đáng sợ, nếu như hắn là vãn bối của mình, chỉ sợ hắn còn đắc chí gấp 10 lần so với Đại trưởng lão.
Mặt khác tám vị Đạo Quân luận niên kỷ tư lịch đều coi như là trưởng bối của phụ tử Doãn Tử Chương, trước mặt đôi phụ tử thiên tài này cũng không dám tự cao tự đại nhận lễ của bọn hắn.
Tám vị Đạo Quân trong đó có hai người là Nguyên Anh hậu kỳ, hai Nguyên Anh trung kỳ, còn lại bốn người đều là Nguyên Anh sơ kỳ, luận tu vị thực lực chẳng qua là cùng thế hệ với Doãn Tử Chương mà thôi, đại bộ phận nghiêm khắc mà nói ngược lại muốn xưng hô Doãn Tử Chương một tiếng “Sư huynh” .
Một phen chào hỏi lẫn nhau hoàn tất, Lâm Thế Cung liền phất phất tay nói: “Tốt rồi, các ngươi có thể lui về, Chấn Kim và Tử Chương lưu lại.”