Trong đại sảnh phía đông, không khí căng thẳng, phần lớn tân khách không rõ đã xảy ra chuyện gì, Thái Vũ Trì đứng ở chủ vị, lạnh lùng quét mắt khắp lượt, trong lòng vô cùng buồn bực.
Đổi lại nếu là bất cứ người nào ở đây, trong ngày nhà có chuyện vui lại bị kẻ trộm ghé thăm, còn bị mất thứ quan trọng nhất thì cũng khó mà không buồn bực cho được.
Thái Vũ Trì cẩn thận hồi tưởng lại chuyện vừa rồi. Đầu tiên là phát hiện có người lẻn vào bảo khố động vào quả Tam Thanh Linh Châu, lão lên tiếng cảnh cáo rồi ngay lập tức chạy tới bảo khố.Trên đường cảm giác có người lấy liệt hỏa cực kỳ lợi hại hoàn toàn khử đi thần thức bám vào linh quả. Lão không kịp đề phòng, nguyên thần thiếu chút nữa cũng bị hao tổn. . . . . . Lão cũng không nhớ được lần cuối cùng gặp chuyện khiến mình bất ngờ như thế này là lúc nào nữa.
Đợi tâm thần ổn định, chạy tới ngoài bảo khố, xa xa chỉ thấy hai thân ảnh màu đen bay về hướng đại sảnh, đảo mắt đã chui vào phòng, hắn vừa đuổi theo vừa lấy thần thức quét qua bảo khố, phát hiện bên trong đã bị phá hư hoàn toàn, ngay cả quả Tam Thanh Linh Châu cũng biến mất.
Lão nhận định hai thân ảnh màu đen kia chính là ác tặc trộm lấy Thái gia chí bảo, lên tiếng phân phó cao thủ Thái gia bao vây toàn bộ yến khách. Lão dám khẳng định hai đạo tặc kia tuyệt đối đang xen lẫn trong đám tân khách, nhưng lão lại cảm thấy có gì đó rất quan trọng vừa bị hắn bỏ qua.
Lão suy nghĩ một chút, phân phó Thái Đạo Mi: “Con đến bảo khố bên kia, xem một chút tình huống bọn Chu trưởng lão, kiểm kê bảo khố xem tổn thất như thế nào, tặc nhân rất có thể sẽ lưu lại dấu vết gì đó.”
Thái Đạo Mi lĩnh mệnh, Thái Vũ Trì ngẩng đầu nói với khách nhân: “Nói ra thì thật xấu hổ. Vừa rồi có tiểu tặc lẻn vào tệ xá quấy rối, sau khi bị phát hiện đã chạy đến đại sảnh này. Lão phu không muốn oan uổng người tốt, hiện tại xin các vị khách quý từng người một tiến lên đây tìm người chứng minh các ngươi vừa rồi chưa từng rời đi đại sảnh này, nếu như không cách nào chứng minh. . . . . . vậy thì xin ở tệ trang thêm mấy ngày, đợi chuyện điều tra rõ rồi sẽ có thể rời đi.”
Với tu vi pháp lực của lão ở chỗ này, cho dù không phải là đệ nhất thì cũng là thứ hai thứ ba, trong lúc nói chuyện một uy áp mạnh mẽ lan ra, khách nhân trong phòng này dù cho trong lòng bất mãn đến mấy cũng không dám phản bác.
Thái gia trang sớm có mấy tên đệ tử đắc lực tiến lên, xác định mấy vị khách nhân tuyệt bị hiềm nghi mời đến một bên nghỉ ngơi trước, khách quý cá biệt cũng có thể tự mình rời đi, những người còn lại liền bắt đầu thay nhau tiến lên chứng nhận trong sạch cho nhau.
Đề Thiện Thượng vừa rồi cố ý trêu chọc mấy đệ tử Phồn Kiếm tông tỷ thí, đánh cho mấy đệ tử tự cho mình rất cao chật vật không chịu nổi, tất cả mọi người trong phòng đều thấy hành động bạo lực của hắn. Mặc dù trên mặt người Phồn Kiếm tông không thích, nhưng cũng hết sức xác định hắn không thể nào là tên trộm trong miệng Thái lão tổ. Hơn nữa vóc người hắn đặc biệt như vậy, nếu quả thật chính là hắn, Thái lão tổ đã sớm chỉ ra.
Đề Thiện Thượng trong lòng nhớ tới chuyện này sư đệ sư muội không thể bằng hắn, thái độ ngạo mạn, lỗ mũi hướng lên trời. Mới vừa rồi nếu như không phải hắn kéo đệ tử Phồn Kiếm tông so đấu, làm cho sư tôn của bọn hắn phải ở lại chủ trì, người Phồn Kiếm tông cũng không phản ứng chậm chạp, bị tặc nhân thong dong chạy vào bảo khố rồi lẻn vào bên trong tân khách mà không kịp ngăn.
Một phen điều tra, hơn hai mươi tên khách nhân bị lưu lại đại sảnh, những người này phần lớn là tu vi Trúc Cơ kỳ, trên mặt thấp thỏm bất an, trong lòng thầm than xui xẻo. Còn lại khách nhân đã được xóa bỏ hiềm nghi thì được tùy ý rời đi hoặc đến khách viện nghỉ ngơi.
Thái Vũ Trì trở lại phía sau, Thái Đạo Mi mang theo phu nhân cùng Xán Hoa bị làm cho sợ đến mặt không còn chút máu chờ ở một bên, trên mặt đất là Bạch Liễu vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên cáng.
Lúc trước Bạch Liễu dùng ma kình khói độc với đám người Chu trưởng lão, bị đồng bọn nàng lúc đang rời khỏi bảo khố thuận tay giết chết, chẳng qua có Xán Hoa chứng nhận cùng với trong bụi hoa tìm được mảnh vỡ chai rượu… vân vân, không khó để suy diễn ra chuyện vừa xảy ra, quan trọng là bóng dáng Tả Hoa Bình đã hoàn toàn biến mất.
Thái Đạo Mi dẫn người vào trong bảo khố tìm tòi, đương nhiên thấy được động lớn trên mặt đất bị Tiểu Trư phóng hỏa, gần như đã có thể khẳng định có một nhóm tặc nhân khác từ mạch nước ngầm tháo chạy .
Thái Vũ Trì nghĩ đến mình đầu tiên là trúng mỹ nhân kế, sau lại bị tiểu tặc đã lừa gạt, để cho bọn họ chạy trốn từ dưới đất, thẹn quá thành giận, suýt nữa khí tuyệt ngay tại chỗ.
Dấu vết hầm ngầm kia rõ ràng là bị hỏa thiêu. Xem ra nhóm tặc nhân đánh cắp quả Tam Thanh Linh Châu chắc chắn đã theo mạch nước ngầm này tẩu thoát. Đáng hận là lấy thần thức mình kiểm tra lại bỏ qua những tiểu tặc này, còn toàn tâm toàn ý muốn tìm ra tặc nhân từ trong đám tân khách.
Cho dù tìm được, chẳng qua chỉ là hai tên đồng bọn bé nhỏ không đáng kể, thậm chí chẳng qua chỉ là mấy con bọ ngựa bắt hụt ve sầu, còn hoàng tước chân chính đã tiêu dao bên ngoài rồi!
Việc đã đến nước này, Thái Vũ Trì chỉ có thể để cho Thái Đạo Mi mau sớm tìm ra mấy tên đồng bọn tròn đám tân khách bị lưu lại, rồi tra hỏi bọn họ và Bạch Liễu, nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào ăn tim hùm mật gấu, lại dám động thủ trên đầu Thái gia.
Một chuyện vui cuối cùng lại kết thúc qua loa. Đêm đó khách nhân đều lần lượt rời đi. Doãn Tử Chương ngày kế liền cáo từ, trước khi đi còn để cho Thạch Ánh Lục ra mặt, hướng quản gia muốn hai nha hoàn Chu Chu và Thúy Hoa trên đường sai sử.
Một nhóm năm người rời đi Thái gia trang, một đoạn đường không hề gặp trắc trở. Chu Chu xác định phụ cận không có người nào theo dõi, liền cho Thúy Hoa kia một khoản tiền rồi đuổi nàng đi. Sau đó bọn họ đổi lại hình dáng tướng mạo ban đầu, chạy tới trấn nhỏ ngoài ngàn dặm trước đó đã ước định hội hợp cùng Đề Thiền Thượng.
Lưu Nguyên Đồng tới cuối cùng cũng không biết bọn họ đã làm chuyện gì. Đề Thiện Thượng dù gì cũng là con cưng của phái Thánh Trí, chưa tới năm mươi tuổi đã Trúc Cơ hậu kỳ, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, ông vô cùng vui vẻ cho theo chân bọn họ tiếp xúc nhiều hơn. Nhất là Chu Chu, ông lại càng có lòng kết giao, chưa kể tới sư phụ nàng Trịnh Quyền thực lực hơn cả Luyện Đan Sư thất phẩm, chỉ nói đến chính nàng, linh đan thánh phẩm cũng có thể luyện chế ra , quả thực là kỹ thuật thần sầu.
Có quan hệ tốt với một thiên tài luyện đan thì tuyệt đối là một vốn bốn lời.
Đề Thiện Thượng cũng cảm thấy bên cạnh có Kết Đan trưởng lão sẽ an toàn hơn một chút, cho nên liền lấy cớ trở về núi đi gặp sư phụ, cùng Lưu Nguyên Đồng hồi phái.
Một tháng sau, rốt cục bọn họ cũng trở lại phái Thánh Trí, mấy tháng trước Vưu Thiên Nhận cũng biết bọn họ đã lấy được tin tức Long Cốt Tinh La Bàn, chẳng qua không ngờ bọn họ nhanh như vậy đã tầm bảo trở về, quả thực vui mừng khôn xiết.
Trịnh quyền đang bế quan chuẩn bị Kết Anh, mời thầy trò mấy người tới là Chưởng môn Phù Ngọc, thương nghị chuyện mở ra bảo tàng của băng hỏa Thần vương.
Tính tình Đề Thiện Thượng nóng vội, cộng thêm sớm bị Vưu Thiên Nhận chiều cho thói quen không biết phân biệt tôn ti, chưa đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình liền mở miệng hỏi tới: “Sư phụ, cái bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương kia rốt cuộc là ở nơi nào?”
Phù Ngọc cười híp mắt mở ra một bức bản đồ Tây Nam, một ngón tay chỉ chỉ: “Hẳn là ở chỗ này.”
Mấy người Đề Thiện Thượng đều mở to mắt nhìn về nơi tay hắn chỉ, Chu Chu cũng tò mò nhìn tới.
Chỗ Phù Ngọc chỉ vào không ngờ lại nơi bọn họ suýt chút nữa đã mất mạng – Đoạn Tiên cốc!
“Sao lại là cái nơi quỷ quái này?!” Đề Thiện Thượng không nhịn được mà kêu to lên.
Cơ U Cốc nhìn vào chỗ sơn cốc ở giữa Tây Nam tứ phái, trên mặt từ từ hiện ra vẻ thấu hiểu, không phải nơi này thì không được.