Mục lục
[Dịch]Nga Mỵ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người áo đen và Đại trưởng lão im lặng nhìn nhau một lúc lâu.

“Hai cha con các ngươi thật giống nhau, đều thích cái dạng nữ nhân không có gia thế. Ngươi trách đại ca và tam đệ ngươi năm đó âm thầm hạ thủ với mẹ con họ. Nhưng ngươi có nghĩ qua rằng, nếu như không phải là nàng ta vừa không có gia tộc ủng hộ vừa không có thực lực lại có quan hệ với người thì sao nàng ta lại có kết cục như vậy? Thiếu chút nữa ngay cả con trai mình cũng không giữ được.” Đại trưởng lão hờ hững nói.

“Ngươi đừng nói nữa! Phiêu Nhi nàng là cô gái tốt nhất trong thiên hạ, là ta không xứng với nàng! Trêu chọc nàng cũng là ta! Tên khốn kiếp không thể bảo vệ nàng, cho nàng một cuộc sống thật tốt cũng là ta!”

Tu sĩ áo đen vừa nói, vẻ mặt dần dần từ bi thương thống khổ biến thành dử tợn: “Nếu bọn họ không coi ta là thân nhân, hại chết vợ con ta, ta liền cho bọn họ cũng nếm thử cái cảm giác mất đi người thân nhất.”

Đại trưởng lão thở dài một tiếng, chẳng những không khuyên giải, ngược lại còn nói: “Nếu như ngươi có bản lãnh đó, ta cũng không ngăn cản ngươi báo thù, nhưng đừng hy vọng ta chủ trì công đạo, ở Lâm gia ngươi muốn cái gì cũng chỉ có thể dựa vào thực lực chính mình đi tranh đoạt. Đối với đại ca và tam đệ của ngươi, thứ trọng yếu nhất không phải là thân tình mà là quyền lực trong tay, ngươi thật muốn trả thù bọn hắn, thì hãy đoạt đi thứ mà bọn họ mong muốn nhất, đánh bọn họ ngã xuống bùn mới là phương pháp thống khoái nhất. Ngươi mượn tay lão tam giết chết A Đại, ngươi cho rằng Đại ca ngươi đau lòng vì mất con sao? Hắn chỉ đau lòng vì mất đi một chỗ dựa để hắn có thể lên làm tộc trưởng mà thôi.”

Những lời của Đại trưởng lão đều là dụ dỗ kích động mơ hồ khiến áo đen đi tranh đoạt vị trí nắm quyền trong Lâm gia, không hề có ý tứ khuyên can bọn hắn đừng cốt nhục tương tàn.

Người ngoài xem ra, Lâm gia nội đấu không ngừng là muốn chết, chỉ có rất ít người quan trọng trong Lâm gia biết đây căn bản là phương pháp để bọn họ giữ vững thực lực của gia tộc đứng đầu. Trước đó bọn họ sẽ ra sức bảo vệ những mầm non quan trọng nhất, đợi đến khi trưởng thành sẽ để bọn họ cạnh tranh đào thải lẫn nhau.

Mà chuyện phát sinh hơn mười năm trước là do Tộc trưởng Lâm gia lúc đó, cũng chính là huynh trưởng của Đại trưởng lão lơ là sơ suất, dẫn đến tình huống mất kiểm soát, nhưng đang lúc mọi người cho là Lâm gia sẽ từ đó suy tàn, liên lụy tới Chiêu Thái tông, thì lão nhân trước mắt lại bỗng nhiên xuất hiện, trấn trụ tràng diện một cách triệt để.

Lâm gia có đủ loại bí ẩn. Thậm chí ngay cả con cái của Tộc trưởng cũng không nhất định biết, thì người ngoài càng không cần nói tới.

Người áo đen chính là phụ thân Doãn Tử Chương, cũng chính là lão nhị còn đang hôn mê của Lâm gia thế hệ này, chợt cười to lên: “Nhị thúc, ngươi không cần phải nói mấy thứ này với ta. Vài chục năm trước ta đã không hứng thú với quyền lực trong tộc, mấy chục năm sau vẫn vậy, ta không muốn biến mình thành lão quái vật như ngươi, càng không muốn con trai của Phiêu Nhi tương lai trở thành người như ngươi.”

Nếu như ông không phải là tình cờ biết được con của mình còn tại nhân gian, chỉ sợ ông thật sự làm như hi vọng của Đại trưởng lão, vì báo thù mà liều lĩnh, cho dù đặt mình trong Địa Ngục hóa thành ác ma cũng không tiếc, nhưng ông còn có nhi tử. Còn có con dâu tương lai rất tốt, ông không muốn nhà mình giống như hai nhà Đại ca, Tam đệ kia, quan hệ giữa cha con chỉ có ích lợi, chỉ có lợi dụng lẫn nhau.

Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn nói: “Ta đây mỏi mắt mong chờ.”

Trong lòng lão vô cùng bất mãn với đứa cháu trai thứ hai này, không ôm chí lớn mà sa vào tình yêu, hết lần này tới lần khác hắn lại là một trong hai người có tư chất tốt nhất có thể vấn đỉnh*(tiến tới) Đại Thừa kỳ trong Lâm gia, mà người thứ hai lại chính là đứa con của hắn với một nữ tu sĩ hạ lưu sinh ra. Hai cha con cùng một đức hạnh, đều khiến người ta nhức đầu.

Đại điệt, Tam điệt*(cháu cả và cháu thứ ba) của lão tàn nhẫn đã đủ rồi, hết lần này tới lần khác hai người này chẳng được tích sự gì. Dùng âm mưu quỷ kế ở trước thực lực tuyệt đối thì chỉ có thể nhận lấy thất bại mà thôi

Trong các chi nhánh khác của Lâm gia cũng có không ít đệ tử xuất chúng, Lâm Tử Mặc chính là người xuất sắc nhất trong số đó, cũng khiến Đại trưởng lão tạm vừa lòng, đáng tiếc ngộ tính và cơ duyên của hắn hơi kém, vốn là Đại trưởng lão cảm thấy hắn rất tốt, nhưng lại xuất hiện một tên tiểu quái vật Doãn Tử Chương mới hai mươi lăm tuổi đã đạt tới Kết Đan trung kỳ, Lâm Tử Mặc so với hắn thì lập tức mất đi hào quang

Quan trọng nhất là, Doãn Tử Chương sở hữu hệ Băng đơn linh căn, mới là người thích hợp nhất tu luyện bí pháp quan trọng nhất của Lâm gia, mà Lâm Tử Mặc có Thủy Lôi song linh căn vẫn kém hơn hắn một tầng…

Đại trưởng lão nhìn bóng người áo đen đã đi xa, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về Doãn Tử Chương, đột nhiên xuất hiện hy vọng mới.

Doãn Tử Chương cũng không biết hắn ngang trời xuất thế gây ra ảnh hưởng gì với Lâm gia, nhưng Lâm Tử Mặc lại rất rõ. Hắn từ một đệ tử chi nhánh vô danh trở thành nhân vật đứng hàng đầu Lâm thị, nổi danh trong cả Chiêu Thái tông thậm chí Tam đại tông môn, cố gắng gian khổ và tâm tư tính toán trong đó là không thể thiếu, sao hắn có thể ngồi nhìn vị trí mình vất vả lắm mới giành giật được lại bị cướp đi dễ dàng như vậy?

Thời điểm hai thúc cháu Đại trưởng lão đang nói chuyện, Lâm Tử Mặc ngồi trong động phủ của mình lên kế hoạch hoàn toàn tiêu diệt Doãn Tử Chương.

Người ngoài không biết chuyện có lẽ cảm thấy Doãn Tử Chương có diện mạo tương tự Lâm Tam thiếu gia chỉ do tình cờ, nhưng là hắn tiến vào Lâm gia đã hơn hai mươi năm, đương nhiên biết tin đồn Nhị gia Lâm thị cùng thê nhi trước sau ngộ hại năm đó, kết nối đủ loại tin tức vụn vặt hắn biết đến mà suy đoán, dường như hắn đã có thể khẳng định Doãn Tử Chương chính là đứa con duy nhất của Lâm Nhị Gia trọng thương hôn mê.

Biết được điểm này, ngược lại Lâm Tử Mặc không vội động thủ, bởi vì hắn biết rõ có người còn vội hơn hắn.

“Lâm Đại gia, Lâm Tam gia, các ngươi cũng đừng để tiểu chất thất vọng a!” Lâm Tử Mặc đứng ở đỉnh núi nhìn phương hướng Hồng Trù cốc lạnh lùng nói nhỏ.

Trong động phủ Lâm Đại gia truyền đến một tiếng vang thật lớn, một nam tử trung niên nhìn qua có sáu bảy phần tương tự Doãn Tử Chương nặng nề một đánh chưởng lên bàn ngọc, vẻ mặt âm trầm nói: “Quả thực là ân hồn bất tán! Đứa lớn chết đi, lại xuất hiện một tên con hoang!”

“Chỉ là một Kết Đan trung kỳ nho nhỏ, muốn giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.” Một gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ ngồi ở một bên xem thường.

Người vỗ bàn chính là Lâm Đại gia, gã lắc đầu nói: “Có lão tổ tông ở đây, muốn động đến hắn sợ không dễ dàng như vậy.”

Hắn biết rất rõ tộc quy, năm đó hắn hợp tác với người ngoài hại Nhị đệ mình, vị Nhị thúc kia nhất định đề phòng hắn lập lại chiêu cũ.

“Người của Tam gia nhất định sẽ động thủ.” tu sĩ Nguyên Anh kia nói.

“Cũng đúng, chúng ta án binh bất động, xem lão Tam sẽ làm thế nào.” Lâm Đại gia hắc hắc cười lạnh mấy tiếng.

Lâm Tam gia cũng đang lên kế hoạch đối phó Doãn Tử Chương, hơn nữa gã bỗng nhiên nghĩ đến: “Lúc trước khi Tiểu Lục và Lâm Giáp gặp chuyện không may, đã từng cử thám tử báo cáo có một tên rất giống tiểu tử Tiểu Tam kia, vậy tên đó chẳng phải là tên con hoang đó sao?”

Vậy Doãn Tử Chương tuyệt đối có liên quan tới cái chết của Lâm Lục .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK