Nhiệt tình quá độ? Chu Chu đầu đầy dấu chấm hỏi (???).
Doãn Tử Chương nghe qua Đại sư huynh cùng với những đệ tử Tấn Bảo tông nói chuyện, đương nhiên hiểu rõ ý tứ, nhíu mày không nói chuyện.
Chu Chu nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia, giống như chỉ có chính mình không hiểu, vì vậy giật nhẹ tay áo Doãn Tử Chương cầu giải đáp.
Doãn Tử Chương tức giận nói: ” Đệ tử cung Thái Hư ưa thích song tu!”
Ách? Song tu?
Biểu tình của Lâm thúc thúc kia… Ông ấy cũng là đệ tử Lâm thị, chắc hẳn hàng năm cũng từng tham gia chuyến đi lịch lãm rèn luyện tại Bắc Hải, có phải ông cũng bị người ta nhiệt tình quá độ hay không? Tướng mạo của ông gần giống Doãn Tử Chương, cũng rất anh tuấn nha.
Chu Chu không nhịn được bắt đầu hiểu sai, ánh mắt Doãn Tử Chương lóe lóe, hiển nhiên cùng nàng nghĩ đến một chuyện.
Cho dù biểu tình của nàng và Doãn Tử Chương đều rất đứng đắn, nhưng Lâm Chấn Kim vẫn cảm thấy cần phải làm sáng tỏ chuyện này, vội ho một tiếng giải thích nói: “Năm đó ta đã từng đến ở trên đảo… Bị dọa đến chạy trối chết, từ đấy về sau cũng không dám đi qua.”
Có thể dọa thiên tài đệ nhất Chiêu Thái tông Lâm thị đến chạy trối chết, cái kia có bao nhiêu “nhiệt tình” a?
Lâm Chấn Kim giật mình, chính mình càng tô càng đen, không chịu tiếp tục chủ đề xấu hổ trước mặt tiểu bối như vậy, ngược lại nói đến tình huống Bắc Hải, cùng công việc cần phải chú ý khi thám hiểm tại Bắc Hải.
Trong động phủ của Đạo Quân Giáp Hỏa ở núi Chiêu Thái, một gã đệ tử quản sự đưa tới danh sách đệ tử tiến về Bắc Hải lịch lãm rèn luyện một tháng sau.
Đạo Quân Giáp Hỏa chỉ huy dẫn dắt đội lịch lãm rèn luyện lần này, dĩ vãng việc này căn bản không cần ông tự thân xuất mã, nhưng lần này lại là học trò cưng của lão Lâm Chấn Kim tự mình đến đây cầu khẩn.
Trên biển Bắc Hải vô cùng hung hiểm, có thể nhiều thêm một vị tu sĩ lợi hại áp trận thì sẽ có thêm mấy phần an toàn, Doãn Tử Chương hiện tại tuyệt đối chính là cây to đón gió. Có vị này tại Chiêu Thái tông địa vị gần với Đại trưởng lão trấn giữ, một ít bọn đạo chích sẽ không dám nghĩ loạn rồi.
Đạo Quân Giáp Hỏa cũng muốn tận mắt nhìn xem tên đồ tôn thiên tài này đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh, lịch lãm Bắc Hải có thể dễ dàng quan sát phẩm tính và thực lực của hắn một chút. Vì vậy đáp ứng tự mình rời núi.
Danh sách phân ra ba bộ phân, phân biệt dựa theo tu vị chia làm trưởng lão Kết Đan kỳ, đệ tử Trúc Cơ kỳ, đệ tử Luyện Khí kỳ. Trưởng lão Kết Đan đi rất ít, chỉ là rải rác mấy người. Tác dụng lớn nhất của bọn hắn là hiệp trợ dẫn đội quản lý đệ tử cùng với Thái thượng trưởng lão.
Còn lại chủ yếu đều là đệ tử Trúc Cơ kỳ cùng với số ít đệ tử Luyện Khí kỳ.
Trong lòng Đạo Quân Giáp Hỏa nghĩ đến chỉ có một Doãn Tử Chương, tùy ý quét mắt qua danh sách. Cũng tại cuối danh sách chứng kiến một cái tên lạ lẫm lại tựa hồ đã từng nghe qua ở nơi nào—— Trúc Thủy Nhu.
Bên cạnh tên của nàng đánh dấu tu vi niên kỷ: Luyện Khí kỳ tầng hai, hai mươi sáu tuổi.
“Đây là cái thứ gì?” Giáp Hỏa đạo quân nhíu mày xem thường nói, tiểu đồng canh cổng dưới tay hắn cũng đều vượt quá cái tu vi này! Loại này rõ ràng là phế vật cũng dám lăn lộn trong đội ngũ Chiêu Thái tông, mang đi ra ngoài cũng quá mất mặt!
Đệ tử quản sự nhìn rõ ràng danh tự lão đang chỉ, vội vàng bẩm báo nói: “Đây là Đại trưởng lão phái người đến thông báo đi thêm.”
Hắn nghĩ nghĩ, nhắc nhở: “Lần trước Tiển trưởng lão và Doãn tiền bối phát sinh tranh chấp, nguyên nhân gây ra chính là vì nàng ta. Còn một tháng trước, Doãn tiền bối cũng bởi vì nàng mới cùng hai tu sĩ Nguyên Anh giao thủ…”
“Kẻ gây tai hoạ! Loại đồ vật chuyên gây chuyện này nên sớm giết sạch sẽ!” Đạo Quân Giáp Hỏa nói, hiện tại lão đã coi Doãn Tử Chương xem thành người trong nhà, nghĩ đến nữ nhân khiến cho đồ đệ của hắn và đồ tôn bị đánh đập tàn nhẫn, còn kém chút nữa bị hai tu sĩ Nguyên Anh giết, tựu hỏa khí đầy mình, hận không thể bóp chết nàng tại chỗ.
Đệ tử quản sự không dám nhiều lời, sự tình Đại trưởng lão quyết định, cao thấp Chiêu Thái tông không ai dám cãi lời, Đạo Quân Giáp Hỏa cũng không phải là người hắn có thể khuyên giải thuyết phục, chỉ có thể giả làm cọc gỗ.
Đạo Quân Giáp Hỏa chợt nhớ tới cái gì, cầm lấy danh sách nhìn lại một lần tu vi và tuổi tác của Trúc Thủy Nhu, nhíu mày, khua tay nói: “Ngươi đi đi. Chuẩn bị triệu tập đệ tử theo danh sách.”
Đệ tử quản sự không biết tại sao lão bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý không phản đối nữa, như nhặt được đại xá tiến lên nâng lên danh sách lui ra ngoài. Đạo Quân Giáp Hỏa lẩm bẩm nói: “Tư chất kém cỏi, tu vi không nhập lưu, ở bên trong tông môn địa vị thấp kém… giống như nữ nhân kia năm đó, tiểu tử Tử Chương kia lại để ý nàng ta như vậy, Đại trưởng lão hắn chẳng lẽ là muốn cho nha đầu kia đi câu dẫn trái tim tiểu tử Tử Chương?”
Lão hiểu Đại trưởng lão rất rõ, Đại trưởng lão cũng không làm chuyện vô dụng, sở tác sở vi*(hành động đã thực hiện rồi) sau lưng đều có mục đích. Lão ta đột nhiên chú ý tới Trúc Thủy Nhu như vậy, tất nhiên có mưu đồ, mà thứ đáng giá trên người Trúc Thủy Nhu để cho người nhớ thương, cũng chỉ có quan hệ với Doãn Tử Chương.
Xem ra đồ đệ bảo bối của mình và đồ tôn đều là người trọng tình trọng nghĩa, đồ đệ năm đó vì có thể cùng thê tử trường tương tư thủ*(thể hiện tình yêu đến chết cũng không thay đổi), đồ tôn vì tiểu nha đầu này cam tâm tình nguyện nhận tổ quy tông cũng không phải chuyện lạ.
Đạo Quân Giáp Hỏa đoán được dụng ý của Đại trưởng lão, thì không phản đối Trúc Thủy Nhu đồng hành nữa.
Về phần Chu Chu, Đạo Quân Giáp Hỏa căn bản không hề nghĩ ngợi qua, một người quái dị không có tu vi, ngoại trừ là đệ tử nhập thất của Luyện Đan Sư thất phẩm Trịnh Quyền, còn có thể khống chế một linh thú nhìn bề ngoài ngu xuẩn đần độn thực chất lợi hại vô cùng, lại tìm không ra mặt tốt khác, Doãn Tử Chương vừa ý nàng hơn phân nửa cũng là nhìn trúng khả năng luyện đan và bản lãnh ngự thú a.
Trúc Thủy Nhu biết được chính mình lại có tên trên danh sách đi Bắc Hải lịch lãm rèn luyện, cũng vô cùng ngoài ý muốn, nàng nhớ rõ những năm qua có thể tham dự lịch lãm rèn luyện ít nhất đều là đệ tử đã ngoài Luyện Khí kỳ tầng bảy, hơn nữa đều là đệ tử tinh anh trong tông môn, nàng là đệ tử ngoại môn căn bản không có tư cách tham dự.
Nàng biết rõ Doãn Tử Chương cũng muốn đi. Mấy ngày này nàng luôn đấu tranh, nàng thừa nhận mẫu thân nói có đạo lý, có một số việc, thật không phải là chính mình có tư cách vọng tưởng. Lúc trước các nàng một nhà cũng thường bị người ăn hiếp, nhưng cũng không từng có người vẽ vời cho thêm chuyện mà nghĩ đến muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
Nhưng từ khi cùng Doãn Tử Chương gặp lại đến nay, ngắn ngủn không đến một tháng, nàng thiếu chút nữa ném đi mạng nhỏ những hai lần, liên lụy mẫu thân và đệ đệ gặp nạn, nàng cảm giác mình có lẽ nên giữ khoảng cách với Doãn Tử Chương, nhưng hết lần này tới lần khác trước mắt lại để cho nàng lưu luyến những hưởng thụ đãi ngộ do Doãn Tử Chương mang đến.
Đêm đó thu được tin tức muốn tham gia Bắc Hải lịch lãm rèn luyện, Trúc Thủy Nhu lật qua lật lại không ngủ được, sợ đây là bẫy rậy kế tiếp đối phó Doãn Tử Chương, lại nhịn không được suy đoán có phải là “Người bí mật” cố tình cho nàng cơ hội hay không?
Đã hơn nửa đêm, nàng càng nghĩ theo chiều hướng này.
Lâm đại gia và Lâm Tam gia kết cục như vậy, trong Chiêu Thái tông đoán chừng không ai dám tiếp tục tính toán Doãn Tử Chương, có lẽ thân phận của hắn đã xem như nửa công khai rồi, ai dám động đến hắn, là công khai đối chọi với Đại trưởng lão.
Có “Người bí mật” ủng hộ, nàng còn cố kỵ cái gì? Nếu như không nắm lấy cơ hội này thì cả đời nàng sẽ hối hận.
Nghĩ đến Doãn Tử Chương tuấn mỹ tuyệt luân, nghĩ đến hắn vì nàng mà chiến đấu anh dũng, còn có tu vi thực lực của hắn, tương lai tại Chiêu Thái tông hô phong hoán vũ… Trúc Thủy Nhu lại không do dự nữa.