Thái Vũ Trì đã bị kinh động, trong chớp mắt sẽ tới, phải lập tức rút lui khỏi nơi này, nếu không đợi đối phương đến bắt ba ba trong hũ sao?
Hai Tu sĩ che mặt liếc mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời bọn họ không thể loại trừ thần thức bám vào linh quả. Nếu cứ cứng rắn mang mấy linh quả này rời đi thì Thái Vũ Trì sẽ rất dễ dàng đuổi theo giết hết bọn họ. Hai người cắn răng, quyết định buông tha cho linh quả đang trong tầm tay, quay đầu chạy như điên ra khỏi bảo khố.
Linh quả trân quý thế nào đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình. Tính mạng đã mất, lấy được một trăm linh quả cũng uổng công.
Nhìn hai người xoay người rời đi, tính toán trong lòng Cơ U Cốc thay đổi thật nhanh, nhảy dựng lên, gỡ Long Cốt Tinh La Bàn trên nóc thạch thất xuống.
Xem ra tác dụng duy nhất của vòng Tinh La này tại Thái gia chính là hấp thu ánh trăng cung phụng cho sự sinh trưởng của cây Tam Thanh Linh Châu. Mặc dù biết nó nhất định sẽ có chỗ bất phàm, nhưng cho tới bây giờ không ai có thể hiểu thấu đáo, hơn nữa vì để cho nó hấp thu Quang Hoa Tinh Nguyệt, phải thường mang nó ra ngoài bảo khố cho nên cũng không có động tay động chân trên nó.
Kế tiếp chính là năm quả Tam Thanh Linh Châu. Cơ U Cốc chưa xác định nên động thủ như thế nào, Doãn Tử Chương đã lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai giậm chân một cái, tiến lên hái lấy năm phần linh quả, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cơ U Cốc ném tất cả vào trong miệng Tiểu Trư!
Hắn lại nỡ cầm năm miếng quả Tam Thanh Linh Châu vô cùng trân quý cho heo ăn ! ! !
Cho dù Cơ U Cốc bình tĩnh thế nào đi chăng nữa cũng không nhịn được mà than nhỏ một tiếng, thiếu chút nữa hộc máu ngay tại chỗ.
Không biết Thái gia cùng Tứ sư đệ có thâm cừu đại hận gì, không chiếm được năm miếng linh quả này cũng không nên mang chúng đi nuôi heo như vậy.
Doãn Tử Chương làm như vậy tự có đạo lý của hắn. Trong số mấy người đồng môn chỉ có hắn biết Tiểu Trư căn bản chính là Hỏa linh. Tiểu Trư và Chu Chu hợp thể có thể làm cho Chu Chu trong nháy mắt có thực lực Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Pháp lực của bản thân nó cũng sẽ không thấp hơn Nguyên Anh hậu kỳ. Hơn nữa trong cơ thể con heo này còn mang thiên hỏa, tuyệt đối đủ để diệt trừ mấy tia thần thức bám vào quả Tam Thanh Linh Châu.
Ngay thời điểm linh quả đang bị Tiểu Trư tiêu hóa, từ nơi xa truyền đến một tiếng rống to của Thái Vũ Trì, một tiếng hô tràn đầy đau khổ. Lão vì sợ quả Tam Thanh Linh Châu bị lấy trộm, dùng toàn lực phân ra năm sợi thần thức kia, kết quả lại bị thiên hỏa trong cơ thể Tiểu Trư bào chế mất, nhất thời nguyên thần của lão như bị một trận lửa thiêu vô cùng đau nhức. Cho dù lão đường đường là một Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, cũng khó mà đỡ nổi đau đớn bực này, thiếu chút nữa đã không chịu nổi mà ngã xuống.
Doãn Tử Chương nghe thấy tiếng rống kia càng khẳng định mình thành công rồi, ngẩng đầu nói với Cơ U Cốc: “Thần thức trên quả Tam Thanh Linh Châu đã mất, kế tiếp đi hay ở?”
Cơ U Cốc phản ứng cực nhanh, mặc dù không rõ ràng lai lịch Tiểu Trư, cũng đoán được đại khái. Hắn đi tới sờ sờ cây Tam Thanh Linh Châu, quả nhiên Như Chu Chu nói, loại cây ăn quả này ưa nước, bình thường đều sinh sống ở những nơi có nước, tâm niệm thay đổi thật nhanh trong lúc thấp giọng nói: “Giấu!”
Hai người không do dự nữa, dựa theo kế hoạch trước đó thương lượng, vứt ra vài lá bùa, nổ tung bảo khố, hỗn loạn không chịu nổi. Doãn Tử Chương nhìn gốc cây kia một chút, xác định không còn chút thần thức nào phía trên, tham lam nghĩ dứt khoát làm thì làm cho chót đào cả gốc lên vứt vào hộp trữ vật đặc chế.
Hai người nhanh chóng phá hư sạch, cuối cùng ẩn núp trong một góc bảo khố.
Trên người bọn họ có Huyễn Mị linh thạch, có thể tùy ý giấu đi hơi thở bản thân. Theo như lời Yêu Hồ, trừ phi có năng lực đặc thù hay pháp bảo đối phó ảo thuật thì cho dù là Tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không cách nào dùng thần thức cảm ứng được sự hiện hữu của bọn hắn.
Bọn họ chưa từng thể nghiệm uy lực Huyễn Mị linh thạch trước mặt Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cho nên cũng không biết liệu tên Yêu Hồ kia có khuếch đại công lực thêm vài phần hay không, tới bây giờ chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.
Bên ngoài bảo khố đã truyền tới tiếng vang. Bọn họ xông ra chỉ sợ sẽ chạm mặt Thái Vũ Trì. Vừa lúc có hai Tu sĩ che mặt kia chạy trốn, sẽ rời đi lực chú ý của toàn bộ Thái gia. Bọn họ dứt khoát đợi phong ba đi qua, chờ kẻ chủ lực Thái Vũ Trì đi đuổi bắt đạo phỉ mới mở đường mà rời đi.
Với suy diễn bình thường, sẽ chẳng có ai nghĩ đến sẽ có người trộm xong không chạy mà lại trốn ngay trong hiện trường gây án.
Hai người vừa ẩn thân không lâu, thì cảm giác được thần thức cường đại quét ngang bảo khố. Ngay sau đó liền nghe thấy Thái Vũ Trì oán hận: “Tiểu tặc đã chạy rồi! Những người khác bảo vệ bảo khố, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào ra vào. Chư vị đồng đạo xin chớ tự ý rời đi, bằng không chớ trách lão phu không khách khí!” Một câu cuối cùng, chính là nhằm đến tất cả khách khứa trong đại sảnh.
Xem ra hai Tu sĩ che mặt kia đã chạy đến đại sảnh rồi. Cũng đúng! Bên kia tân khách đông đảo, hơi thở pha tạp, chỉ cần bọn họ động tác nhanh chút, lẫn vào trong đám người, cho dù Thái Vũ Trì có pháp lực cao tới đâu, trong chốc lát cũng khó phân địch ta.
Lối vào Bảo khố chẳng mấy chốc đã xuất hiện mấy luồng hơi thở vô cùng cường hãn, đoán chừng là Kết Đan trưởng lão Phồn Kiếm tông tự mình đến.
Trong bảo khố có rất nhiều trân bảo của Thái gia cất giữ. Hơn nữa Thái Vũ Trì không muốn tin tức cây Tam Thanh Linh Châu đã ra quả truyền ra ngoài, cho nên mọi người chẳng qua chỉ canh giữ bên ngoài bảo khố, không tiến vào trong đó tìm tòi.
Cơ U Cốc xác định Thái Vũ Trì đã đi xa, lấy ra một thùng nước hàn đàm Băng quý linh thạch, gay gắt hơi nước bốc lên tại vị trí vốn từng là nơi sinh trưởng cây Tam Thanh Linh Châu tạo thành một vòng tròn kết giới rộng đến vài thước.
Loại này hơi nước này có thể ngăn cách thần thức thăm dò, chẳng qua cũng không ổn định cho lắm, gặp phải cao thủ Nguyên Anh kỳ cũng rất dễ dàng bị nhìn xuyên. Lúc này ngoài động chỉ còn tu sĩ Kết Đan kỳ, vẫn miễn cưỡng có thể dùng được.
Doãn Tử Chương thả Tiểu Trư vào trong hơi nước, chỉ chỉ mặt đất, thấp giọng nói: “Phóng hỏa đốt cho ta!”
Tiểu Trư nghe lời làm theo, cúi xuống, phun ra một đạo Hỏa Long, dầy gần một trượng, tức thì mấy pháp trận phòng hộ được bố trí dưới mặt đất đã hoàn toàn bị thiêu hủy.
Tiểu Trư dưới chân không còn gì chống đỡ, suýt rớt xuống đất, may có Doãn Tử Chương nhanh tay lẹ mắt, một tay vươn ra ôm trọn heo nhỏ vào lòng.
Phòng hộ bên trong sơn động này chẳng qua là nhằm vào tu sĩ Kết Đan Kỳ trở xuống, phần lớn tu sĩ Nguyên Anh kỳ sau lưng đều có bối cảnh to lớn chống đỡ, hơn nữa tự cao vô cùng, không đến nỗi vì thèm muốn đồ này nọ của Thái gia mà phải làm chuyện trộm đạo. Nhưng liệu mấy ai có thể ngờ tới sẽ có tặc nhân mang theo một con “Linh Thú” có lực phá hoại hơn cả Nguyên Anh kỳ tới gây án?
Cho nên Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc hết sức thuận lợi, chui vào lòng đất, lẻn vào trong mạch nước ngầm.
Hai người đối với pháp thuật Hệ Thủy vô cùng tinh thông, vừa đi vừa thăm dò hướng chảy của nước ngầm, rất nhanh đã từ trang viên phía nam lăn đến một hang động cách hơn mười dặm.
Thái Vũ Trì đang dẫn tu sĩ Thái gia vây khốn yến khách đại sảnh phía đông, muốn tìm ra ác tặc trộm lấy quả Tam Thanh Linh Châu, cộng thêm Đề Thiện Thượng ở trong đó giở trò quỷ, bên kia rối ren, hấp dẫn phần lớn lực chú ý trên dưới Thái gia, ngược lại khách viện bên này không có quá nhiều người để tâm.
Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc nhanh chóng đổi lại quần áo, thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong tiểu viện của mình. Chu Chu và Thạch Ánh Lục thấy bọn họ bình an trở về, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.