Mục lục
[Dịch]Nga Mỵ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái vấn đề này khiến bọn Hướng Triện Thiên vò đầu: “Chưa từng nghe nói có ai lên đến tầng thứ chín a.”

Lâm Tử Mặc luôn yên lặng không nói, coi đám người Doãn Tử Chương làm không khí bỗng nhiên nói: “Tổ tiên Lâm gia từng có người lên được tầng thứ chín, dừng lại trên đó ba ngày ba đêm sau đó phi thăng thành thánh.”

Ánh mắt của hắn dừng thạch tháp, ai cũng có thể thấy rõ ràng ý đồ mãnh liệt của hắn, không hỏi cũng biết mục tiêu của hắn chính là phi thăng thành thánh giống như vị tổ tiên kia, trở thành tồn tại chí cao trên đại lục Tấn Tiềm.

Mấy phái người Thánh Trí không có hứng thú quá lớn đối với chuyện phi thăng, nhưng vừa nghĩ tới thần niệm truyền thừa trong tháp mắt liền lóe sáng, Đề Thiện Thượng xoa tay nói: “Không phải người Vũ quốc có thể đi vào không?”

Hướng Triện Thiên cười ha ha, nói: “Chỉ cần nhận được sự cho phép của Tam đại tông môn là được, ta nghĩ để lão đệ ngươi hẳn là không thành vấn đề. Lần tụ hội tiếp theo sẽ diễn ra sau một tháng nữa, đến lúc đó chúng ta đi so một lần, xem ai có thể leo được cao hơn, ở lại lâu hơn!”

“Không thành vấn đề! Tiếu lão ca ngươi có tham gia không, đến lúc đó phải cược xem tu sĩ nhà nào có thể lên tới cao nhất a?” Đề Thiện Thượng chống nạnh cười to.

Tiếu Thủ đắc ý nói: “Đó là dĩ nhiên, Lão Tử nghe tên khốn nhà ngươi thắng Đấu Pháp đường chúng ta không ít linh thạch, hắc hắc, Lão Tử lúc này nhất định bắt ngươi phun ra!” Hắn hàng năm đều lăn lộn khắp các Đấu Pháp đường, cái loại địa phương đó rồng rắn lẫn lộn, cho nên hắn nói chuyện thô lỗ hơn nhiều so với đệ tử bình thường tông môn, ở phương diện này cùng với Đề Thiện Thượng quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Người Tấn Bảo tông và Tế Lập tông lưu luyến từ biệt người phái Thánh Trí, mời bằng được bọn họ đến tông môn mình làm khách mới chịu xoay người rời đi.

Tổng đàn tam đại tông môn thiết lập tại chung quanh thành Sùng Vũ, tạo thành thế chân vạc. Chiêu Thái tông ở núi Chiêu Thái phía Bắc, mà trang viên Lâm gia nằm ở giữa núi phía tây trong Hồng Trù cốc.

Mọi người cùng bay đến tổng đàn Chiêu Thái tông, Doãn Tử Chương ngồi trên Bát Vân toa nhìn về phía xa xa, không nhịn được nắm chặt hai tay, nơi đó có tuổi thơ mà hắn không muốn nhớ lại, phần lớn thời gian hắn đều ở cùng mẫu thân, hai mẹ con sống nương tựa nhau nhận hết mọi xem thường, hắn không nghĩ tới nhanh như vậy đã về lại chốn xưa.

Chu Chu giật nhẹ tay áo của hắn, nói: “Huynh không còn là huynh năm đó, hiện tại không ai có thể dễ dàng làm khó huynh!”

Doãn Tử Chương buông nắm đấm, than nhẹ một tiếng: “Tu vi của ta bây giờ vẫn còn quá thấp, nhân vật lợi hại trong Lâm gia có nhiều lắm. Thực lực của ta bây giờ không là gì trong mắt bọn hắn.”

“Vậy còn có muội! Ai dám bắt nạt huynh, muội sẽ để Tiểu Trư đốt hắn thành tro!” Chu Chu nâng Tiểu Trư lên hùng hồn nói.

Doãn Tử Chương nhìn thấy vẻ mặt nàng lại cảm thấy buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu nàng, nói: “Heo ngốc!”

Chưởng môn Chiêu Thái tông tự mình ra cửa nghênh đón mọi người, Lâm Tử Mặc vừa đến tổng đàn liền một mình rời đi. Thái độ không thể nói là vô lễ, nhưng ý tứ cự người ngoài ngàn dặm hết sức rõ ràng.

Chưởng môn Chiêu Thái Tông là một hình tượng ôn văn nho nhã, đầy phong độ của người trí thức trung niên, là một vị đại thúc đẹp trai, tên là Hà Huề, gần ba trăm tuổi vẫn chỉ là cảnh giới Kết Đan trung kỳ đại viên mãn, bàn về tu vi ở Chiêu Thái tông không tính là cái gì, nhưng lại vô cùng am hiểu giao tế, chỉ mấy câu nói đã khiến người ta co cảm giác như tắm gió xuân, không có nửa điểm thái độ Chưởng môn nhất lưu tông môn từ trên cao nhìn xuống, dễ dàng hóa giải lúng túng do đám người Lâm Tử Mặc rời đi mà tạo thành.

Sáu người bọn họ được an bài ở vị trí tốt nhất trong khách viện, trên ngọn núi cao nhất của Hồng Trù cốc.

Cố Vãn Đạo Quân để đệ tử thân tín đi trước tiếp khách, nói ba ngày sau sẽ dẫn bọn hắn đến Kim Thân Tuyền.

Doãn Tử Chương không quá hứng thú với Kim Thân Tuyền, thể chất hiện tại của hắn đã sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh, tác dụng của Kim Thân Tuyền đối với hắn rất nhỏ, hắn sở dĩ nguyện ý đến Vũ quốc , một mặt là không muốn dập tắt hứng thú của các sư huynh sư tỷ, trọng yếu hơn là suy tính cho sự an toàn của Chu Chu.

Doãn Tử Chương đã nghĩ kỹ, mấy ngày sống tại Chiêu Thái tông chỉ là đổi chỗ tu luyện, hắn tạm thời không có ý định làm gì với Lâm gia, hết thảy chờ hắn có thực lực rồi hãy nói.

Chu Chu sợ hắn thấy cảnh cũ mà bi thương, chờ những người khác đều rời đi liền cố ý lôi kéo hắn nói chuyện, dẫn dắt rời đi sự chú ý của hắn.

“Trong thần điện Đan quốc cũng có một Huyền Cung ngầm dưới đất, rất giống tháp Vũ Thần này. Càng đi xuống, áp lực thừa nhận càng lớn, tầng số lẻ có đủ loại Thảo mộc chi linh*(linh hồn của cây cỏ), tầng số chẵn cũng có đủ loại Hỏa diễm chi linh*(linh hồn của lửa), chính là thần niệm Hỏa linh hoặc Mộc Linh của tiền bối Đan quốc lưu lại. Huyền Cung có tổng cộng mười tám tầng, ta đã đến được tầng thứ mười sáu!” Chu chu nháy nháy mắt, yêu cầu khen ngợi.

“À, tầng gần mặt đất nhất là tầng thứ mười tám?” Doãn Tử Chương cố ý nói.

Chu Chu giận đến cắn răng: “Huynh biết rõ là không phải mà! Đồ đểu!”

“Ta đi tu luyện, tranh thủ sớm ngày đi lên tầng tám tháp Vũ Thần. Muội biết điều một chút ở trong khách viện đừng đi loạn, nơi này rất nhiều người xấu.” Doãn Tử Chương biết tâm ý Chu Chu, cười hôn lên trán nàng.

“Huynh không muốn lên tầng chín sao?”

“Chờ đến tương lai muội cũng có năng lực phi thăng ta sẽ đi, nếu không ta đến Tiên giới, muội lại ở hạ giới thì ta biết làm sao?” Lời này của Doãn Tử Chương gần như là tỏ tình rồi.

Trong lòng Chu Chu ngọt ngào sung sướng, trên mặt lại tức giận bất bình, nói: “Huynh chắc chắn muội tu luyện chậm hơn huynh sao?”

“Muội lười như vậy, không ai đốc xúc chỉ sợ cũng không tu luyện.” Doãn Tử Chương gõ đầu nàng, đứng dậy đi tu luyện.

Chu Chu vuốt vuốt nơi bị hắn gõ, đứng ở tại chỗ cười ngây ngô một lúc mới phục hồi tinh thần lại.

Hồng Trù cốc, trong trang viên Lâm gia, Cố Vãn Đạo Quân đang bẩm báo chuyện phát sinh hôm nay trên Đại hội đấu pháp với Đại trưởng lão Chiêu Thái tông và Tộc trưởng Lâm gia.

Vị tộc trưởng này năm nay đã hơn nghìn tuổi, nhưng đối với tuổi thọ dài đến vạn năm của tu sĩ Đại Thừa kỳ mà nói, thì lão còn rất trẻ.

Lão im lặng nghe Cố Vãn Đạo quân nói hết, gật đầu: “Biết rồi, không cần nói gì với đứa bé kia, thời cơ đến ta sẽ gặp, ngươi đi đi.”

Cố Vãn Đạo quân rất buồn bực, gã đầy bụng hưng phấn bẩm báo, kết quả bị người ta coi thường, nhưng Đại trưởng lão chính là người có địa vị tối cao trong Chiêu Thái tông, gã không có tư cách đi chất vấn cái gì, chỉ đành phải ấm ức hành lễ cáo lui.

Sau khi gã (Cố Vãn) rời đi, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ áo đen đi ra từ góc đại điện, ánh nắng giữa trưa chiếu lên người ông, hiện ra một khuôn mặt rất giống Doãn Tử Chương.

Đại trưởng lão tức giận trừng mắt liếc hắn, lắc đầu thở dài nói: “Nếu không phải là ngươi cố ý giấu diếm thân phận, lấy tu vi Nguyên Anh kỳ của ngươi dẫn đội đại biểu Chiêu Thái Tông ta đi tham gia Đại hội đấu pháp, làm gì còn cơ hội cho Phồn Kiếm Tông, phái Thánh Trí ra oai chư!”

Tu sĩ áo đen mím môi không nói, vẻ mặt lại càng giống Doãn Tử Chương. Một thân áo đen quen thuộc, chính là tu sĩ thần bí mà bọn Doãn Tử Chương gặp hai lần trên đường.

Mà Đại trưởng lão nghe nói mình có thêm một cháu trai thiên tài mà vẫn bình tĩnh, hoàn toàn là do người áo đen này đã truyền tin tức đến trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK