Việc đã đến nước này, hai bên đều ở thế ‘cưỡi hổ khó xuống’ Khổng Hoàn Hi từ đầu hoàn toàn không hề nghĩ đến mình sẽ thất bại, lúc này cắn răng đáp: “Được, một trăm vạn thì một trăm vạn, nếu đến lúc đó ngươi trả không nổi thì làm sao?” Thân Cẩu giận tái mặt đáp: “Nếu thế tiền đó sẽ do lão phu trả thay nàng ấy, hơn nữa lão phu cũng sẽ thêm một trăm vạn linh thạch vào tiền đánh cuộc, sư đệ có dám theo không?”
Chương Cuồng ha hả cười, khinh thường đáp: “Nếu sư huynh có ý tốt cho thêm tiền tiêu vặt, sao sư đệ có thể từ chối? Ta cũng bỏ thêm một trăm vạn, đáng tiếc nếu sư huynh nghĩ nhận được thì đến kiếp sau cũng không có đâu.”
“Vậy thì ta mỏi mắt chờ xem.Ngày mai ta sẽ xin Cung quán trưởng làm chứng cho vụ đánh cuộc này, hy vọng sư đệ không đổi ý.”Thân Cẩu xoay người, dẫn Chu Chu và Cơ U Cốc rời đi.
Một đêm yên bình, sáng sớm ngày hôm sau Thân Cẩu đưa mấy người Chu Chu đến nơi diễn ra vòngchung kết đại hội Luyện đan. Vị trí của hội trường vừa đúng ở phía nam động phủ của Trịnh Kiến Huy.
Vì phần lớn Luyện Đan Sư hai trăm tuổi trở xuống đều chỉ có tu vi Trúc cơ kỳ, chưa thể ngưng tụ đan hỏa để luyện đan, hơn nữa đại đa số Luyện Đan Sư cũng không có linh thú hệ hỏa từ cấp năm trở lên, cho nên khi luyện đan đều cần đến địa hỏa, mà dưới Nam Sơn thì có hỏa mạch địa hỏa.
Quá trình luyện đan kiêng kỵ nhất là bị người quấy nhiễu, cho nên toàn bộ quá trình đều cấm người vào xem. Khi bắt đầu tranh tài, mỗi Luyện Đan Sư tiến vào phòng luyện đan nhỏ riêng đã được chuẩn bị trong một đan phòng lớn, chỉ có trọng tài của đại hội và khách quý mới được ngồi ở chỗ ngồi đã chỉ định trước trong đan phòng.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình của tu sĩ bình thường đến xem náo nhiệt, bởi vì bên ngoài đan phòng thiết lập cả Đấu Pháp đường, cả các quầy hàng do Tụ Bảo lâu dẫn đầu để tiến hành giao dịch mua bán, không lo không có cái tiêu khiển.
Theo quy định của đại hội, trải qua truyển chọn ở vòng loại, Luyện Đan Sư tiến vào vòng chung kết có tổng cộng năm mươi người. Tích quốc là quốc gia làm chủ đại hội lần này có thể trực tiếp đề cử thêm mười người tham gia vòng chung kết.
Vòng Chung kết được của hành trong năm ngày, mỗi ngày có mười hai người dự thi, một ngày sẽ chọn 3 người đứng đầu để tiến vào trận tranh tài cuối cùng, người chiến thắng trong mười lăm người này chính là vô địch của đại hội luyện đan.
Quá trình luyện đan bị nhiều loại nhân tố ảnh hưởng, không có một người, một Luyện Đan Sư nào có thể đảm bảo mỗi lần mình đều có thể phát huy hoàn toàn tài nghệ, nên vì đảm bảo công bằng, mỗi ngày sẽ tiến hành ba nội dung tỷ thí, sau đó tổng hợp kết quả ba vòng này để quyết thắng bại.
Ba cuộc tỷ thí phải luyện chế ra ba loại đan dược không giống nhau. Trận đầu sẽ luyện chế đan dược do đại biểu của Ngũ quốc chỉ định. Trận thứ hai là do Luyện Đan Sư dự thi lựa chọn luyện một trong những đan dược trong một danh sách. Trận thứ ba Luyện Đan Sư được tự do luyện chế loại đan dược mình muốn.
Hai trận đầu, những người tổ chức cuộc thi chịu trách nhiệm chuẩn bị linh dược và thuốc phối hợp để luyện đan, còn trận cuối cùng người dự thi tự mình chuẩn bị nguyên vật liệu. Thân Cẩu nguyện ý nhờ Cung Hàng vận dụng lực lượng của Luyện Đan Sư hội quán để thu thập những linh dược Chu Chu cần, Chu Chu suy nghĩ rồi đưa cho hắn hai tờ giấy ghi phối phương, một tờ là dược liệu cần để luyện chế đan dược Tẩy Tủy đan tam phẩm, một tờ để luyện chế đan dược Tử Nguyên đan tứ phẩm.
Thân Cẩu do dự hồi lâu, không nhịn được khuyên nhủ: “Đây là đan dược tứ phẩm, có phải là quá mạo hiểm hay không?”
Dĩ nhiên Chu Chu sẽ không nói thật với hắn là không có gì mạo hiểm, chỉ nói là phòng trước thì không có hậu hoạn, chắc sẽ không phải dùng đến.
Thân Cẩu nghĩ thấy cũng đúng, từ khi Ngũ quốc tổ chức đại hội Luyện Đan Sư tới nay, người từng thành công luyện chế ra đan dược tứ phẩm chỉ có ba, bốn người, đều là thiên đài Luyện đan của cả đại lục Tấn Tiềm. Đan quốc cũng có một ít Luyện Đan Sư tuổi trẻ xuất sắc như vậy, nhưng trước đó không chủ động tham dự đại hội Luyện đan của bọn họ, những năm gần đây thì Ngũ Quốc nghiêm khắc quản chế không để người Đan Quốc có cơ hội dự thi nên chắc tỷ lệ xuất hiện người luyện chế đan dược tứ phẩm sẽ không cao, nhưng vẫn cần có chuẩn bị. Nghĩ thế rồi không nói thêm gì nũa.
Mấy người Chu Chu tới không sớm không muộn, phần lớn Luyện Đan Sư dự thi ngày hôm nay đã tiến vào đan phòng, đang ngồi một bên điều tức, Khổng Hoàn Hi cũng ở trong số đó.
Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên của vòng chung kết, dựa theo quy củ, những người do chủ quốc tiến cử thẳng vào vòng chung kết sẽ chia ra, mỗi ngày có hai người dự thi. Đêm qua Trịnh Kiến Huy và Cung Hàng thương lượng, quyết định để Chu Chu và Khổng Hoàn Hi thi ngày đầu tiên.
Đề Thiên Thượng vừa vào phòng liền kéo lấy Cơ U Cốc hỏi: “Kẻ khốn kiếp không biết sống chết tối qua dám khiêu chiến với tiểu sư muội nhà ta đã tới chưa?”
Cơ U Cốc chỉ chỉ về phía Khổng Hoàn Hi: “Đến rồi.”
“Nhanh đi tìm Cung quán trưởng làm chứng, việc đánh cuộc ngày hôm qua không thể để hắn rút lui.” Đề Thiên Thượng vui mừng đến hai mắt đều tỏa sáng, thế là có tổng cộng hai trăm vạn khối linh thạch a… Phát tài rồi!
Khổng Hoàn Hi đang ngồi ở trên vị trí khách quý cạnh Chương Cuồng và Nhị công chúa cũng đã nhìn thấy bọn họ, không cần chào hỏi liền đứng lên đi tới.
Đề Thiên Thượng nhìn Khổng Hoàn Hi đi tới cứ như thấy hai trăm vạn khối linh thạch bay tới vậy, vui vẻ đến miệng không khép lại được, thái độ hoàn toàn khác với vẻ hung ác thô bạo hàng ngày, vẻ mặt thân thiện nói: “Đến đây, chúng ta nhanh đến chỗ Cung quán trưởng xin ông ta làm nhân chứng cho việc đánh cuộc ngày hôm qua.”
Chương Cuồng cũng vì chuyện này mà đến, không nghĩ tới đối phương còn nóng lòng hơn so với mình, thật không biết tự tin của bọn hắn từ đâu mà tới, trong lòng bởi vì thái độ khác thường của Đề Thiên Thượng mà sinh ra mấy phần dự cảm bất ổn.
Nhưng hắn thật sự không cách nào tin tưởng một Luyện Đan Sư tam phẩm như Khổng Hoàn Hi có thể sẽ thua bởi một tiểu thôn cô không có chút tu vị nào, cho nên rất nhanh chóng dứt bỏ những dự cảm ‘hoang đường’ kia.
“Tốt! Khó gặp được người không sợ chết như các ngươi, hôm nay sẽ để cho các ngươi hiểu biết thế nào là thực lực của Luyện Đan Sư tam phẩm.”Chương Cuồng hừ một tiếng, liền cùng bọn họ đi tìm Cung Hàng ký kết việc đánh cuộc.
Cung Hàng cũng không có ấn tượng tốt với Chương Cuồng, nhưng hắn ta và Thân Cẩu đều là đệ tử của Trịnh Kiến Huy, sự tình trong sư môn của Trịnh Kiến Huy thì ông ta không muốn dính líu, nên mặt lộ ra vẻ khó khăn định nhã nhặn từ chối.
Nhưng đúng lúc ấy Thành Hiểu Thương và Kỷ Tiến và mấy Luyện Đan Sư của Tích quốc đi tới nghe thấy chuyện này. Thành Hiểu Thương là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, Chương Cuồng, Thân Cẩu và Chu Chu ai xui xẻo mất thể diện hắn đều vui mừng nên chủ động xin làm nhân chứng, còn lôi theo nhiều Luyện Đan Sư nổi danh của Tích Quốc đến cùng làm chứng.
Đế Thiên Thượng thấy việc đánh cuộc đã được ký kết, vui vẻ đến mức suýt khua tay múa chân, ‘thân thiết hòa ái’ nhìn Khổng Hoàn Hi, cười nói: “Ngươi cố gắng lên, ta xem trọng người nha… ha ha ha ha!”
Khổng Hoàn Hi bị tràng cười của hắn làm cho ‘mao cốt tủng nhiên’ (nổi da gà), bình luận hai chữ “đồ điên” rồi phất tay áo bỏ đi.
Thạch Ánh Lục tức giận bất bình nói: “Tên khốn kiếp này bắt nạt Chu Chu, ta tưởng đại sư huynh phải đánh cho hắn ta một trận nên thân, sao huynh còn khách khí với hắn như vậy?”
Đề Thiên Thượng lắc đầu khoát tay, khẩn trương nói: ‘Không được đánh, không được đánh. Đó là hai trăm vạn khối linh trạch đấy. Người ta rộng rãi như vậy, ta khách khí với hắn một chút thì có sao? Ta vừa nghĩ tới vẻ mặt hắn sau khi thảm bại thì không nhịn được…Ha ha ha ha!”
Trên người Chu Chu không mang đủ linh thạch, tối hôm qua hắn ‘khẳng khái giúp đỡ’, đưa linh thạch của mình cho nàng. Chu Chu bánh ít đi, bánh quy lại, đã hứa hôm nay kiếm được bao nhiêu sẽ chia cho hắn một phần.
Hiện tại hắn nhìn thấy Khổng Hi thì so với nhìn thấy thân nhân còn vui vẻ thân thiết hơn, so với nhìn thấy mỹ nữ không mặc quần áo thì còn đáng yêu hơn, làm sao nỡ đánh hắn ta, chỉ hận không thể làm cách nào giúp thân thể ý chí hắn ta khỏe mạnh bền bỉ được đến lúc kết thúc ba trận tranh tài, hắn mới có thểxem cuộc vui và nhận được linh thạch nha…
Dê béo như vậy mà thêm mấy người nữa thì thật là không muốn phát tài cũng không được.