Trên mặt Lâm Quỳnh Hoa cũng không có vẻ gì như là muốn khởi binh vấn tội như Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên đã nghĩa. Ngược lại, vẻ mặt nàng thậm chí còn có mấy phần ảm đạm, tiều tụy.
Thấy Bùi Vũ Khâm đến, nghe hắn gọi một tiếng ‘nhị tẩu’, nước mắt nàng lúc này cũng lập tức rơi xuống, khiến Bùi Vũ Khâm hoàn toàn không hiểu, không biết nàng đây là đang diễn trò gì a.
“Nhị tẩu, tẩu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trong lòng tuy không tin tưởng nhưng mặt ngoài Bùi Vũ Khâm vẫn biểu lộ sự chu đáo lễ phép như mười mấy năm qua hắn vẫn vậy.
“Tam đệ, ta, ta mơ thấy nhị ca của đê.”
Tam phu nhân lại Lâm Quỳnh Hoa không ngẩng đầu, chỉ không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt, vẻ mặt ảo não lại xấu hổ vừa khóc vừa nói “Trong mơ, nhị ca đệ hung hăng quở trách ta. Nói ta, ta, ta …”
‘Ta’ mấy lần, nàng cũng không nói tiếp câu sau mà lại khóc ra tiếng.
Bùi Vũ Khâm phất tay ý bảo tất cả nha hoàn đang ở trong chính sảnh lui ra ngoài hết, chính hắn lại tiến lên phía trước “Nhị tẩu, nhị ca đến báo mộng, rốt cuộc đã nói cái gì mà lại khiến nhị tẩu khổ sở, ủy khuất như vậy? Ở đây không có người ngoài, nếu nhị tẩu cảm thấy giữ trong lòng khó chịu thì cứ nói ra đi!”
“Tam đệ, nhị tẩu có lỗi với đệ a!”
Dung mạo Lâm Quỳnh Hoa vốn đã vô cùng xinh đẹp, tuy còn lớn hơn Bùi Vũ Khâm hai tuổi nhưng bao nhiêu năm qua rất để ý bảo dưỡng nên giờ nhìn vẫn trẻ trung, không hề giống người đã hơn ba mươi. Lúc này, nàng khóc đến thê thảm như vậy, quả thật là hoàn toàn khác với bộ dạng khí diễm kiêu ngạo bình thường, cũng khiến trong lòng Bùi Vũ Khâm cảm thấy mấy phần không đành lòng.
Hơn nữa tính tình nàng bình thường không chịu nhường ai chút nào hiện tại lại có thể nói tiếng xin lỗi hắn, khiến Bùi Vũ Khâm dù biết nàng là giả vờ nhưng cũng không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ.
Không thể không nói, Lâm Quỳnh Hoa lần này đã dùng đúng cách rồi. Hơn nữa xưng hô ‘tam đệ’ này, hắn đã không còn nghe ít nhất cũng đã hơn mười năm. Nói cụ thể hơn là từ sau khi đại ca, nhị ca lần lượt qua đời, hắn lên làm gia chủ thì cũng không nghe Tần Hồng Diệp, Lâm Quỳnh Hoa gọi là tam đệ nữa, bọn họ đều sửa miệng gọi hắn là gia chủ. Sau đó khi Dạ Tập dần lớn lên, mọi người liền trực tiếp đổi sang gọi hắn là lão gia.
Hiện tại, Lâm Quỳnh Hoa không tiếc mang xưng hô cũ ra nhắc hắn, Bùi Vũ Khâm hắn tuy đúng là người đứng đầu cả nhà, nhưng đồng thời cũng là tam đệ của nàng và nhị ca, cho dù nhị ca đã chết, nhị tẩu là nàng còn sống thì vẫn là đại bối của hắn.
Bùi Vũ Khâm hoàn toàn hiểu ý tứ nàng muốn biểu đạt. Hắn chỉ không rõ mục đích nàng hôm nay đến đây khóc lóc rốt cuộc là vì cái gì.
“Nhị tẩu, sao tẩu lại nói vậy chứ, tẩu có làm gì có lỗi với Vũ Khâm dâu!”
“Tam đệ, hôm nay cho phép nhị tẩu không gọi đệ là lão gia. Hôm nay ở đây không có gia chủ, cũng không có Tam phu nhân mà chỉ có một nhị tẩu thủ tiết và tam đệ thôi.
Nhị tẩu biết những năm gần đây ta và Tần Hồng Diệp tranh đấu gay gắt, gây rất nhiều phiền toái cho tam đệ, nhưng mà đệ lần nào cũng nể mặt đại ca, nhị ca đã mất mà chưa bao giờ so đo với chúng ta. Điểm này là chúng ta có lỗi với đệ!
Hôm nay nhị tẩu nhận sai, sau này không bao giờ tranh chấp với đại tẩu của đệ nữa. Mặc kệ tam đệ có tin hay không, hôm qua sau khi nằm mơ thấy nhị ca đã mất của đệ xong, ta liền tỉnh táo lại!
Tranh đến đoạt đi có ý nghĩa gì chứ? Cho dù tranh như thế nào thì ta cũng chỉ là một quả phụ, chỉ có thể thủ tiết cả đời. Nếu Ngu nhi thật sự có tiền đồ thì không cần người làm nương như ta tranh giành, chính nó cũng có thể nổi bật. Nếu không, cho dù ta có giành được cho nó cũng có ý nghĩa gì đâu.”
“Nhị tẩu.”
Bùi Vũ Khâm cũng không tin nàng chấp mê tranh giành phú quý hai mươi mấy năm đột nhiên lại có thể nói bỏ là bỏ. Nhưng bộ dáng cùng giọng điệu của nàng phối hợp với nhau nghe qua giống như không chút giả dối, khiến trong lòng Bùi Vũ Khâm buồn bực không thôi. Rốt cuộc nàng hôm nay đến đây là muốn nói gì với hắn?
“Tam đệ, có phải ngay cả đệ cũng cảm thấy lời ta nói ra có vẻ vô cùng giả dối hay không?”
“Nhị tẩu, sao có thể chứ? Vũ Khâm không có chút hoài nghi thành ý trong lời nhị tẩu. Chỉ là nhị tẩu, tẩu còn chưa nói rốt cuộc hôm qua tẩu mơ thấy nhị ca làm sao mà lại khiến tẩu đột nhiên mất tinh thần như vậy?”
“Ta mơ thấy nhị ca đệ quở trách ta không để chàng trong lòng, trách ta không nghe theo lời chàng nói lúc lâm chung mà đối xử tử tế với Vân muội muội, trách ta sống trong nhà mà không biết nhường nhịn, khiến nha hoàn hai phòng cũng vì vậy mà chia làm hai phe, trách ta … rất nhiều rất nhiều. Cuối cùng còn tức giận nói ta quên mất ân nghĩa phu thê kết tóc, ngay cả sắp đến ngày giỗ hai mươi năm của chàng cũng không nhớ rõ.
Tam đệ, đệ nói xem, có phải nhị tẩu ta thật sự rất đáng chết hay không. Khó trách tướng công lại mắng ta như vậy, ta đúng là đáng bị mắng a. Lúc chàng còn sống, ta đã luôn bày ra tính tình đại tiểu thư chọc chàng tức giận không ít lần. Giờ chàng đã mất rồi, ta ngay cả ngày giỗ của chàng cũng quên.”
Nói xong, Lâm Quỳnh Hoa lại lớn tiếng khóc thương.
Mà Bùi Vũ Khâm lúc này cũng đã hiểu được ý đồ của nàng, thì ra là vì ngày giỗ của nhị ca.
Hắn bấm tay tính một chút, thật sự mấy hôm nữa đã mồng tám rồi, đúng là ngày giỗ hai mươi năm của nhị ca Bùi Vân Phảng. Mà người làm đệ đệ là hắn, nếu hôm nay Lâm Quỳnh Hoa không đến, rất có thể cũng đã hoàn toàn quên luôn rồi.
Bởi vậy, trong lòng Bùi Vũ Khâm cũng không khỏi cảm thấy mấy phần hổ thẹn.