Đương nhiên, đây là chuyện rất lâu sau này Giang Mộ Yên mới biết.
Bây giờ nhắc chuyện này chính là muốn nói một Đại Tuệ tự vô tội bị liên lụy thôi mà Bùi Vũ Khâm đã tuyệt tình đến vậy, càng đừng nói đến hung thủ chân chính, hắn có thể để hung thủ tiếp tục nhởn nhơ sao?
Hai ngày, chỉ trong hai ngày mà thôi, Bùi gia đã muốn nghiêng trời lệch đất.
Đại Tuệ tự vì thoát khỏi hiềm nghi là hung thủ hay đồng lõa liền chủ động giải thích những lư hương trong phòng đều không phải của bọn họ mà là do hai hạ nhân tự xưng là người của Tương di trong Bùi phủ mang đến, cho nên không liên quan đến Đại Tuệ tự của bọn họ.
Hay! Chỉ đơn giản một câu đó thôi mà ngay sáng sớm hôm sau, Lí Tương Vân đã bị bắt lại dùng hình, hơn nữa còn dùng hình ngay trước mặt mọi người.
Lí Tương Vân sau khi đã bị đánh ba mươi roi, chỉ còn lại một hơi vẫn không chịu thừa nhận chuyện Giang Mộ Yên sẩy thai là do nàng dàn dựng. Nhưng Thanh Thư lại mang theo người đi lục soát được chứng cứ trong phòng Lí Tương Vân, gồm cả những bột phấn xuân dược mà Giang Mộ Yên đã từng trúng. Triển Tịch cùng Nghênh Phong cũng chứng minh dược tính của loại bột phấn này giống như đúc loại Giang Mộ Yên đã từng bị hạ.
Bùi Vũ Khâm tất nhiên là giận dữ vô cùng. Chính vì vậy, tuy trong lòng mọi người biết rõ chuyện phu nhân sẩy thai lần này, Lí Tương Vân e cũng chỉ là một kẻ thế tội bị vu oan giá họa thôi nhưng cũng không ai dám mở miệng cầu tình cho nàng.
Dù sao tuy lần này thật sự không phải do nàng sai người ra tay nhưng chuyện nàng đã làm lần trước cũng bị lôi ra (ý nói chuyện hạ xuân dược), mọi người muốn giữ mình an toàn, ai dám mở miệng nói gì chứ? Vậy chẳng phải tự chuốc họa vào thân sao?
Bùi Vũ Khâm khiến tất cả mọi người thấy Lí Tương Vân chịu hình quất roi ở ngay sân lớn Bùi gia. Mặc kệ là nha hoàn hay chủ tử, ai nhìn thấy Tương di vốn còn mấy phần nũng nịu kia bị đánh đến không ra người thì trong lòng cũng không nhịn được mà phát lạnh, nhất là Vân Ái Liễu và nhũ mẫu của Lâm Quỳnh Hoa.
Người trước là vì đã sớm phát hiện sự bất thường của Lâm Quỳnh Hoa nhưng lại không báo cáo với Bùi Vũ Khâm, khiến Giang Mộ Yên bị sẩy thai. Tuy chuyện này vốn không liên quan đến nàng nhưng giờ thấy Lí Tương Vân vô tội còn bị đánh đến như vậy, Vân Ái Liễu cảm thấy không chắc chắn kết quả của mình sẽ như thế nào.
Tần Hồng Diệp cũng sợ.
Hình ảnh Bùi Vũ Khâm tức giận khi thấy trán Giang Mộ Yên bị thương ở từ đường lần trước bây giờ đột nhiên lại hiện lên trong đầu nàng. Cả những lời Bùi Vũ Khâm đã nói khi đó nữa, mỗi câu mỗi chữ vẫn còn in dấu rõ ràng.
Tần Hồng Diệp biết, Bùi Vũ Khâm là nói thật. Hắn thật sự có thể vì một Giang Mộ Yên mà xử lí hết tất cả bọn họ. Cho nên chuyện bây giờ đã không phải chỉ đơn giản là kết quả của Lí Tương Vân sẽ như thế nào mà là trừ phi hung thủ đã bày ra âm mưu lần này chủ động đứng ra thừa nhận, nếu không, nàng hoài nghi Bùi Vũ Khâm sẽ vì chuyện Giang Mộ Yên sẩy thai lần này mà trút giận lên tất cả mọi người.
Dù sao ở nhà phú quý, tội mưu hại đương gia chủ mẫu cũng lớn như mưu hại đương gia gia chủ. Chỉ bằng chuyện này, Bùi Vũ Khâm đã có quyền tra tấn người ta đến chết.
Bùi Huyền và Bùi Ngu là hai người trầm mặc nhất. Đối với chuyện Giang Mộ Yên sẩy thai lần này, trong lòng bọn họ cũng khiếp sợ không thôi, đồng thời cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, không biết có nên hợp tác với nhau để vượt qua ải khó khăn trước mắt hay không. Hai người đều cho rằng người đã hại Giang Mộ Yên là mẫu thân của đối phương. Nhất là Bùi Ngu, sau khi thấy sắc mặt khó coi của di nương thì không cần chứng cứ, hắn cũng đã đoán tám phần là do Vân Ái Liễu làm. Cho nên cảm giác nguy cơ của hắn cũng không quá nghiêm trọng.
Lúc đầu Bùi Ngu cũng lo lắng chuyện này có liên quan đến mẫu thân của mình cho nên hôm qua khi Bùi Vũ Khâm vừa ôm Giang Mộ Yên chạy đi, hắn đã lập tức hỏi mẫu thân. Mẫu thân thề thốt rằng không liên quan đến nàng, không phải nàng làm, trong lòng hắn mới thoáng yên tâm.
Nhưng mà đêm qua Vân Ái Liễu cũng đã nói với Bùi Huyền, chuyện lần này sợ là không thể dễ dàng hiểu rõ. Không ngờ Lâm Quỳnh Hoa lại lớn gan đến độ này, nương cơ hội làm đám giỗ cho cha hắn mà gài bẫy Giang Mộ Yên như vậy.
Giờ nếu cứu được Giang Mộ Yên thì không nói, nếu vẫn chưa tỉnh lại, phỏng chừng cả nhà cũng sẽ gặp tai ương theo nàng. Hơn nữa lấy trình độ âm hiểm của Lâm Quỳnh Hoa thì phỏng chừng đã tìm được người thế tội sẵn rồi, nếu giờ mẫu thân đi tố giác không biết có thể bị cắn ngược lại hay không.
Hôm qua Bùi Huyền cũng ngăn cản chuyện Vân Ái Liễu muốn đi tố giác mà bảo nàng yên lặng xem xét. Dù sao trong nhà này, ai cũng là kẻ địch của bọn họ. Có thể bớt đi một kẻ địch tất nhiên là chuyện không thể tốt hơn, cần gì phải bỏ công đi làm chuyện không có lợi chứ?
Đây là suy nghĩ của Bùi Huyền hôm qua, nhưng giờ thấy Lí Tương Vân bị đánh đến như vậy, hắn liền biết con dê thế tội Lí Tương Vân này sợ là không thể gánh nổi mọi chuyện rồi. Làm không khéo Lâm Quỳnh Hoa thấy Lí Tương Vân mang không nổi sẽ lôi mẫu thân hắn ra luôn. Dù sao sắc mặt của mẫu thân hắn giờ thật sự khó coi đến mức một đứa ngốc cũng có thể cảm thấy nàng có vấn đề.
Trong lòng Bùi Huyền suy nghĩ chớp nhoáng, chuyện có nên mở miệng hợp tác với Bùi Ngu để cùng nhau khống chế tình thế trước mắt hay không đã trở thành vấn đề mà hắn do dự nhất.
Nhưng mà Bùi Huyền chưa kịp suy nghĩ xong thì mệnh lệnh thứ hai của Bùi Vũ Khâm đã được ban xuống.
Bắt đầu từ hôm đó, đại trạch Bùi gia một phân thành hai, dùng sân phía Đông và Tây để phân chia.
Tất cả mọi người thuộc chi thứ hai, thứ ba sẽ chuyển đến sân phía Tây ở. Sau này nếu không được bên Đông viện gọi thì không cho phép bước chân qua.
Mệnh lệnh này vừa ban ra, sắc mặt Tần Hồng Diệp, Lâm Quỳnh Hoa cùng Vân Ái Liễu đều trở nên càng khó coi.
Cách ly bọn họ đến mức này, xem ra Bùi Vũ Khâm đã không cần biết rốt cuộc là ai hãm hại Giang Mộ Yên nữa mà quyết định chụp mũ hết bọn họ luôn rồi.