Hắn vừa nói vậy, Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm nhất thời dừng bước, giờ mới chợt nhớ ra trong đại đường này còn có một Bùi Dạ Tập đã bị bọn họ lãng quên. Nếu không phải nhờ lời vừa rồi của Bùi Dạ Tập nhắc nhở, hoặc là nói nếu không phải bọn họ đúng dịp gặp Dạ Tập ở đây thì giờ phút này, hai người đã dùng cơm chiều và đi dạo ở Giang thành, hoàn toàn không ý thức được mình sắp khiến toàn thể mọi người đến dự hôn lễ nhốn nháo lên rồi. Cho nên nói, chuyện này ít nhiều cũng nhờ công Bùi Dạ Tập.
Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm xoay người nhìn hắn, mà hắn cũng ung dung, ra vẻ bình tĩnh nhưng có phần khiêu khích nhìn lại hai người.
“Dạ Tập, nói thật, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà con đã có thể gây dựng được cục diện như hôm nay là hoàn toàn vượt ra ngoài suy đoán của ta. Con thật sự khiến ta nhìn mới cặp mắt khác. Nếu thời gian dư dả thì ta tuyệt đối sẽ có hứng thú nghe con kể về sai lầm trong khâu quản lý sản nghiệp ở Giang thành này của ta dẫn đến khách điếm bị bán vào tay con. Nhưng mà bây giờ con cũng nghe rồi đây, ta và Yên nhi phải lập tức chạy về Phỉ Thúy thành, cho nên chuyện xưa này, chỉ có thể chờ lần sau thôi.
Mặt khác, ta muốn nói là mặc kệ như thế nào, ta vẫn rất vui vẻ khi ông chủ của khách điếm Tập Giang là con. Nhưng đồng thời ta cũng không vì con là ông chủ mà lưu tình chút nào. Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà khách điếm Ninh Á bị con mua được, chúng ta đều đã trở thành đối thủ cạnh tranh trên thương trường, ta nghĩ chúng ta sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau.”
Lời này của Bùi Vũ Khâm gần như là khích lệ, hơn nữa sự chính trực cùng chân thành trong mắt chứng tỏ hắn thật sự không vì đối phương là con mình mà bất công chỗ nào, đồng thời câu cuối cùng cũng thể hiện bản sắc thương nhân. Rõ ràng Bùi Vũ Khâm đang nói với Bùi Dạ Tập rằng: Tuy ta rất bội phục sự nhanh nhẹn cùng khả năng của con nhưng hiện tại ta đã biết có sự tồn tại của một đối thủ cạnh tranh như vậy. Mặc kệ con dùng thủ đoạn gì mà mua lại được khách điếm Ninh Á nhưng sau này, trên thương trường là phải dựa vào khả năng. Nếu con bất cẩn một lần, ta sẽ không bởi vì con từng là con ta mà thủ hạ lưu tình. Cho nên sau này chúng ta đều dựa vào khả năng của bản thân mà làm đi!
Nếu là lúc trước, có thể Bùi Dạ Tập nghe không hiểu lời này của Bùi Vũ Khâm, nhưng bây giờ, hắn đã bắt đầu học cách trở thành một thương nhân thành công. Trong thời gian ngắn cũng đã am hiểu phần nào ngôn ngữ làm ăn, tất nhiên là vừa nghe đã hiểu. Trong lòng Bùi Dạ Tập lập tức tràn ngập hào khí, hắn không sợ Bùi Vũ Khâm dứt khoát với mình. Trên thực tế, nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy, hắn còn cảm thấy vui vẻ. Ít nhất điều đó chứng minh trong lòng Bùi Vũ Khâm vẫn xem hắn như đối thủ chứ không chỉ là một nhân vật râu ria.
Lấy thân phận của cha Bùi Vũ Khâm, là thương nhân trứ danh nhất mà Đông Vân quốc, thậm chí cả tứ quốc đều công nhận, hơn nữa còn là ngự dụng hoàng thương, ai có tư cách được cha coi trọng mà xem như đối thủ thì đã là sự khẳng định lớn nhất với người đó rồi.
Tuy trong lòng Bùi Dạ Tập rất khinh bỉ sự hưng phấn lúc này của mình nhưng hắn cũng không nói gì. Lời Bùi Vũ Khâm thật sự khiến sự không kiên định, không dám tin tưởng vốn có trong lòng hắn biến mất, ý chí chiến đấu lại lần nữa sục sôi. Lần đầu tiên trong đời, Bùi Dạ Tập muốn phấn đấu vượt qua phụ thân truyền kỳ của mình ở lĩnh vực kinh doanh để Giang Mộ Yên thấy Bùi Dạ Tập hắn cũng không phải một kẻ vô dụng.
Cho nên Bùi Dạ Tập bình tĩnh cười, ra vẻ kiêu ngạo nói “Bùi lão gia nói rất đúng, sau này cơ hội tiếp xúc còn nhiều mà. Không sợ nói cho Bùi lão gia biết, hùng tâm của ta không phải chỉ một khách điếm Tập Giang ở Giang thành này có thể thỏa mãn, cho nên sau này còn xin Bùi lão gia vui lòng chỉ giáo!”
Lời này của Bùi Dạ Tập có thể hiểu theo một tầng nghĩa khác là: Ông muốn thủ hạ lưu tình còn phải xem ta có cho cơ hội hay không đã. Nếu ông nghĩ ta được một khách điếm Tập Giang thì đã thu tay lại thì sai hoàn toàn rồi. Sở dĩ ta theo thương chính là vì muốn ganh đua cao thấp với Bùi Vũ Khâm ông! Sau này phàm là sản nghiệp của Bùi gia, ta đều muốn đoạt lấy, biến thành của mình, cho nên chúng ta cứ chờ xem đi!
Giang Mộ Yên nhìn phụ tử bọn họ âm thầm đấu đá nhau, tuy lời nói không có mùi thuốc súng nhưng sóng ngầm lại ba đào mãnh liệt, bất luận là ai cũng nghe ra được.
Xem ra Bùi Dạ Tập thật sự vì nàng mà hoàn toàn hận cha hắn, Vũ Khâm rồi.
Giang Mộ Yên lúc này cuối cùng cũng hiểu được vì sao vừa rồi nhìn thấy Bùi Dạ Tập, nàng lại thấy có một cảm giác quen thuộc. Giờ nhìn phụ tử bọn họ giằng co với nhau, nàng nhất thời đã hiểu ra. Hành động, lời nói cùng thần thái, thậm chí cả vẻ ôn nhuận thân thiết của Bùi Dạ Tập bây giờ đều không khác gì Vũ Khâm. Hoặc nói chính xác hơn là bộ dáng Bùi Dạ Tập bây giờ hoàn toàn là bắt chước hình tượng Bùi Vũ Khâm với người ngoài: bình tĩnh, ôn nhuận, nho nhã.
Mà lần đầu tiên nàng thấy Vũ Khâm không phải cũng như vậy sao? Có điều khí chất của Vũ Khâm trải qua bao năm tháng tích lũy, lắng đọng đã trở thành một đặc điểm riêng của bản thân chàng, mà Bùi Dạ Tập thì lại cứng rắn thay đổi tính cách vốn có của hắn thành như bây giờ. Tuy cũng xem như tương đương nhau nhưng ánh mắt là thứ không thể lừa được người khác, cho nên rốt cuộc cảm giác cũng là khác chút đỉnh.
Nhưng cũng chỉ có những người hiểu biết tính cách vốn có của Bùi Dạ Tập mới nhìn ra được điều đó mà thôi. Nếu là một người xa lạ, thí dụ như tiểu nhị kia thì không thể nào nhận ra rằng dưới sự ôn hòa lúc này của hắn thật ra là một tính cách hoàn toàn trái ngược.
Giang Mộ Yên nghĩ đến đây, đột nhiên không nhịn được mà có một suy nghĩ táo bạo: Vậy sự ôn nhuận, nho nhã, thân thiết của Vũ Khâm có phải là tính cách trời sinh hay không?