Mục lục
[Dịch]Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ring.

(R: cái tên chương này nó vốn hông phải vậy, mà chả biết edit kiểu nào nên để đại. Thật ra ý của nó là hai-người-bốn-mắt-rưng-rưng-nhìn-nhau, kiểu vậy.)

Nghe Bùi Vũ Khâm cố sức như vây, mỗi khi ngừng lại còn ho kịch liệt, tiểu nha đầu Hồng Nguyệt vốn chưa bao giờ thấy cảnh này rốt cuộc nhịn không được mà thê lương gào lên: “Lão gia…oa… đừng mà. Lão gia ngài đừng chết. Phu nhân, phu nhân a, cô ở đâu mau trở lại đi, lão gia, lão gia sắp không được rồi.”

Mà lúc này, Giang Mộ Yên trên lưng Vũ Bát vừa mới chạy đến cửa Lưu Vân tiểu trúc, còn chưa kịp vào đã nghe được tiếng khóc thất thanh của Hồng Nguyệt, nhất thời mặt mũi nàng trắng bệch.

Vũ Bát cũng không đợi Giang Mộ Yên phân phó, lập tức lao như tên bắn thẳng về phía cửa phòng. ‘Rầm’ một tiếng, không kịp đi gõ cửa, Vũ Bát trực tiếp đá văng cửa phòng.

Triển Tịch, Nghênh Phong, và cả Bùi Phong vừa định xông đến thì nhất thời thấy được Giang Mộ Yên đang được Vũ Bát cõng trên lưng. Tất cả mọi người lập tức ngẩn ra, ngay cả tiếng gào khóc của Hồng Nguyệt cũng vì kinh ngạc quá mà ngừng lại, càng không cần nói đến Bùi Vũ Khâm nhìn thấy Giang Mộ Yên đã hoàn toàn thất hồn lạc phách đến mức không biết mình đang tỉnh hay mơ.

Mà Giang Mộ Yên vì không nhìn thấy nên chỉ cảm nhận được sau khi nhìn vào thì trong phòng lại không một tiếng động, tâm nàng không khỏi trở nên căng thăng, sắc mặt cũng nháy mắt trắng bệch.

Hai tay nắm chặt vai Vũ Bát nhưng cũng không biết, Giang Mộ Yên chỉ có thể run giọng hỏi: “Vũ Khâm chàng, chàng đã đi rồi sao?”

Vũ Bát còn chưa kịp trả lời, Giang Mộ Yên đã cựa quậy leo xuống, miệng còn gọi lớn: “Vũ Khâm”, sau đó chạy về phía cái giường theo trí nhớ của mình. Nhưng nàng đã quên mình bây giờ cái gì cũng không thấy, chưa kịp đứng vững đã vấp ngã.

Đám người Bùi Vũ Khâm lúc này mới xem như hồi thần, biết mình không phải đang nằm mơ, là Giang Mộ Yên thật sự đã trở lại. Mắt thấy nàng sắp ngã, mọi người liền kinh hô: “Yên nhi/Mộ Yên/Phu nhân…”

Nhưng trên thực tế bọn họ đã quá lo lắng rồi, có bảo vệ thân thủ cao như Vũ Bát bên cạnh, Giang Mộ Yên sao có thể ngã cho được?

Cho nên gần như ngay sau khi mọi người kinh hô, Giang Mộ Yên đã được Vũ Bát ôm lấy: “Phu nhân đừng vội, chủ tử không sao!”

Một câu này khiến Giang Mộ Yên lập tức thả lỏng, nàng cảm thấy chân đã mềm nhũn. Một lần bị dọa này giống như rơi thẳng từ trên trời xuống mặt đất.

Mà yên tâm mới được một giây, ngay sau đó, Giang Mộ Yên liền khẩn cấp đi đến bên cạnh Bùi Vũ Khâm: “Vũ Khâm, Vũ Khâm…”

Bùi Vũ Khâm sao có thể không vội vã muốn ôm chặt người yêu vào lòng cho được? Lúc trước bệnh nghiêm trọng như vậy là vì hắn không còn mục đích sống nữa, nhưng giờ thấy người yêu tưởng đã âm dương cách biệt trở lại, trong lúc kích động, thân thể gầy tưởng chừng như gió thổi qua là bay kia lần đầu tiên trong ba ngày, không cần người đỡ mà có thể tự mình ngồi dậy.

Không những thế, Bùi Vũ Khâm còn xốc chăn, xuống giường chạy về phía Giang Mộ Yên, miệng lại không ngừng gọi “Yên nhi, Yên nhi…”

Mọi người sau khi thấy đôi phu thê chia lìa hơn nửa tháng này kích động ôm lấy nhau, ngay cả Triển Tịch và Nghênh Phong cũng rưng rưng quay mặt đi, ngại để người khác thấy bọn họ cũng muốn rơi lệ.

“Vũ Khâm, Vũ Khâm, chàng đừng sợ, Yên nhi trở lại rồi. Đều là ta không tốt, đều là ta không tốt, là ta về trễ, là ta hại chàng bệnh đến như vậy.” Giang Mộ Yên vừa rơi nước mắt vừa vuốt ve mặt, tóc Bùi Vũ Khâm, cũng không ngừng lau nước mắt cho hắn: “Đừng khóc, chàng đừng khóc a. Chàng mắng ta đi, đánh ta đi. Ta không nên nghi ngờ chàng, không nên… ta sai rồi, Vũ Khâm…”

Bùi Vũ Khâm dùng sức lắc đầu, nước mắt cũng vì vậy mà ướt đẫm hai má. Hai tay hắn ôm chặt lấy Giang Mộ Yên như đang ôm bảo bối quan trọng nhất kiếp này: “Yên nhi, Yên nhi, đúng là nàng, đúng là nàng đã trở lại. Ta, ta, là ta không tốt, là ta hại nàng chịu khổ, là ta có lỗi với nàng. Yên nhi, Yên nhi, đừng bao giờ rời khỏi ta, ta không bao giờ để nàng đi nữa…”

“Ta không đi, ta không đi, chàng đừng khóc!”

“Ta không khóc, ta là vui sướng. Yên nhi, có thể sống nhìn thấy nàng, có thể ôm nàng thế này, ta vui sướng còn không kịp, sao có thể khóc. Nhưng mà nàng, đầy mặt nước mắt y như mèo hoa.”

Bùi Vũ Khâm muốn cười, nhưng trong đôi mắt phượng trong trẻo của hắn vẫn không ngừng tuôn lệ. Đó là niềm vui sướng khi mất mà có lại, cũng là áy náy, đau lòng đến tột đỉnh, là tình yêu say đắm tràn đầy.

Hắn cẩn thận đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Giang Mộ Yên, lại phát hiện nàng cũng như hắn, càng lau lại càng khóc nhiều hơn.

Bùi Vũ Khâm thậm chí không dám chớp mắt, chỉ sợ một màn tốt đẹp này chẳng qua chỉ là một giấc mơ, là ảo giác hắn nhìn thấy khi hồi quang phản chiếu* như hoa trong kính, trăng dưới nước chứ không hề tồn tại.

*R: hồi quang phản chiếu: lả lúc … ờ… sức sống (chắc vậy) bừng lên trước khi chết. Trong phin mấy người mơ mơ màng màng lúc này hay tỉnh queo để dặn di ngôn xong ngoẻo á.

Giang Mộ Yên nhìn không đến ánh mắt, vẻ mặt của Bùi Vũ Khâm nhưng vẫn có thể cảm giác được cái nhìn chăm chú mà sợ hãi của hắn. Nàng biết hắn đang lo sợ tất cả điều này chỉ là hư ảo, mà nàng sao lại không sợ? Nhưng mà nàng biết, đây không phải một giấc mơ mà là sự thật. Nàng thoát hiểm! Nàng cũng về nhà, trở lại bên cạnh người mình yêu nhất.

Cho nên bất chấp trong phòng còn có rất nhiều người đang nhìn, Giang Mộ Yên cũng chỉ thuận theo tâm ý mà nhanh chóng sờ khắp người Bùi Vũ Khâm.

Nàng muốn xác nhận hắn thật sự không sao.

Nhưng mới được một lúc, Giang Mộ Yên đã khóc càng lớn hơn: “Vũ Khâm, chàng, chàng gầy quá. Đáng chết, sao chàng có thể để bản thân gầy thành như vậy? Oa… Chàng, chàng đây là muốn ta đau lòng chết hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK