Edit: Ring.
“Hướng Nhật, ngươi nói thật không? Vậy khi nào Yên nhi có thể tỉnh lại?”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì lại vui mừng. Ngay cả đệ tử của Phi Hoa Tu La cũng nói huyết ngọc thạch này có tác dụng, vậy tỷ lệ Yên nhi có thể tỉnh lại cũng lớn hơn mấy phần rồi.
“Chuyện này ta cũng không rõ, không biết phải làm sao thì công dụng của huyết ngọc thạch mới có thể được phát huy. Ta chỉ thấy qua trong sách thuốc có ghi chép về vấn đề này, xác thực nói huyết ngọc thạch có công hiệu như vậy mà thôi. Nhưng mà Mộ Yên giờ hơi thở ổn định, mạch tượng cũng bình thường chứ không phải nguy cấp, đó là biểu hiện tốt.
Có lẽ thân thể nàng bị tổn thương quá nặng, lúc này tuy độc tính tam tuyệt thảo trong cơ thể đã được đẩy ra ngoài nhưng nhất thời thân thể vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục, cho nên quá trình tỉnh lại bị kéo dài. Nếu giờ ta đã khẳng định tính mạng Mộ Yên tạm thời không có vấn đề thì cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.”
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Giang Mộ Yên thì Hướng Nhật liền không thể nào trưng mặt lạnh ra.
Mà Bùi Vũ Khâm thì chỉ cần Yên nhi không sao, mặc kệ thái độ của Hướng Nhật ra sao, đối với hắn mà nói thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Cho nên Bùi Vũ Khâm nghe Hướng Nhật nói vậy thì lập tức gật đầu, không hề vì Hướng Nhật có thể sẽ là trở ngại trên con đường tương lai của hắn và Giang Mộ Yên mà có chút hung hăng nào, ngược lại còn chân thành mà khách khí nói “Đa tạ ngươi, Hướng Nhật.”
Hướng Nhật hơi nhíu mày, hiển nhiên là rất không quen với thái độ cảm tạ thật tình và nụ cười trấn an của Bùi Vũ Khâm.
“Ta không phải vì ngươi, ta là vì Mộ Yên mới làm chuyện này. Không cần ngươi đến cảm tạ.”
Nói xong câu này, hình như hắn còn cảm thấy chưa đủ, bèn bổ sung thêm “Giờ đã khẳng định Mộ Yên không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, vậy cũng nên giải quyết chuyện giữa chúng ta rồi chứ?”
“Chuyện giữa chúng ta?”
Bùi Vũ Khâm tuy biết chuyện Hướng Nhật nói là chuyện gì, nhưng hắn không có tâm tình, cũng không thấy có lý do gì phải đi giải quyết một chuyện không cần thiết như thế này.
Giờ Yên nhi đã là thê tử của Bùi Vũ Khâm hắn, đây là chuyện đã rõ rành rành. Mặc kệ trước đây Hướng Nhật có phải là vị hôn phu của Mộ Yên kia hay không đều không liên quan đến cuộc sống hiện tại của bọn họ, không phải sao?
Hướng Nhật cũng từ ánh mắt Bùi Vũ Khâm mà hiểu được thái độ của hắn đối với chuyện này, biểu tình nhất thời trở nên lạnh lùng, hung hăng.
“Bùi Vũ Khâm, không phải ngươi không nghe rõ những lời ta đã nói khi trước chứ? Mộ Yên nàng vốn chính là thê tử chưa cưới của ta, là nữ nhân đã có hôn ước nhiều năm với ta.”
“Hướng Nhật, ta nghe rõ. Nhưng chuyện đó cũng sẽ không thay đổi được kết quả cuối cùng. Ngươi nên biết cho dù trước kia Mộ Yên thật sự từng có hôn ước với ngươi đi nữa thì đó cũng đều là chuyện quá khứ rồi. Sau ngươi, Mộ Yên còn từng có hôn ước với Dạ Tập con ta, chuyện này ngươi cũng biết. Nếu cuối cùng hôn ước có thể trở thành phu thê thật sự thì mới hữu dụng.
Mà hiện tại, Yên nhi là thê tử của ta, là thê tử mà Bùi Vũ Khâm ta chính thức dùng kiệu hoa rước vào cửa, chính thức bái đường, đã lạy liệt tổ liệt tông, tên cũng được viết vào gia phả Bùi gia, chúng ta dù sau trăm tuổi cũng phải chôn cùng một chỗ. Là thê tử duy nhất. Ngươi hiểu chưa?”
Bùi Vũ Khâm dùng một tràng dài để bổ sung, cường điệu sau hai chữ thê tử vì muốn để Hướng Nhật biết rõ nữ nhân y muốn dẫn đi bây giờ là chính thê kết tóc của hắn chứ không phải người ai muốn mang đi liền có thể mang đi.
Mà Hướng Nhật cũng nghe ra được sự phản đối của Bùi Vũ Khâm, đồng thời còn nghe được một ý khác, chính là hắn cảm thấy Bùi Vũ Khâm đang khiêu khích, thị uy với hắn, đang nói với hắn rằng Bùi Vũ Khâm muốn chiếm vị hôn thê của hắn, chiếm Mộ Yên làm của riêng. Điều này khiến ánh mắt Hướng Nhật nhất thời ngập tràn sát khí.
Thương Tử Đồng cũng cảm giác được sự bất thường, lập tức bước đến bên cạnh Bùi Vũ Khâm, lớn tiếng nói “Này, ngươi muốn làm gì, không nghe được lời Bùi đại ca nói sao? Tiểu tẩu tử rõ ràng đã là thê tử của Bùi đại ca. Ngươi tên này, da mặt sao lại dày đến như vậy? Cướp đoạt không nói, giờ còn muốn giết người nữa sao?”
“Tránh ra!”
Hướng Nhật lúc này hai tay đã nắm thành quyền, xem ra lúc nào cũng có thể ra tay. Mà hai tiếng hắn vừa trầm giọng quát vừa rồi tất nhiên là lời cảnh cáo cuối cùng với bên thứ ba xen vào là Thương Tử Đồng.
Bùi Vũ Khâm thầm giật mình, biết nếu Thương Tử Đồng không ra ngoài thì Hướng Nhật chắc chắn sẽ ra tay tổn thương đến y.
Hắn không lo lắng cho tình trạng của mình. Khoan nói Triển Tịch và Nghênh Phong vẫn còn đang bảo vệ ở một chỗ bí mật gần đó, cho dù họ thật sự không phải đối thủ của Hướng Nhật thì không phải vẫn còn có ‘Vũ’ sao? Hắn chỉ cảm thấy không thể để người vô tội là Thương Tử Đồng bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, cho nên Bùi Vũ Khâm thoáng bước lên nửa bước, vừa vặn có thể che Thương Tử Đồng phía sau.
“Hướng Nhật, có gì thì cứ hướng về ta, Tử Đồng không phải người liên quan, ngươi tốt nhất đừng có giận cá chém thớt, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi. Tuy ta không biết võ công nhưng Bùi gia còn có nhiều cao thủ ngọa hổ tàng long. Nếu thật sự muốn cứng rắn thì ngươi cũng không được lợi gì.”
Bùi Vũ Khâm trước giờ nói chuyện đều luôn chừa cho người ta một đường sống. Nhưng trước đường sống đó, hắn cũng vừa đấm vừa xoa để người đó biết, sự bình thản, ôn nhuận của hắn không phải vì dễ bắt nạt mà chỉ là không muốn kết thù, khiến mọi chuyện quá tệ mà thôi. Huống chi tình cảnh của Hướng Nhật cũng rất đặc biệt. Y không phải người vô duyên vô cớ đến gây chuyện mà là đối tượng Giang Mộ Yên trước kia từng có hôn ước. Mấy ngày qua, từ khi Yên nhi sẩy thai đến giờ, y không hề che giấu sự lo lắng và đau khổ của mình. Bùi Vũ Khâm đều thấy được hết, cho nên hắn tin rằng Hướng Nhật là thật tình thích Giang Mộ Yên trước kia.
Cho nên dưới tình huống đó, Bùi Vũ Khâm lại càng không thể tùy ý làm Hướng Nhật bị thương. Dù sao Mộ Yên cũng đã chết, nếu thật sự gây hại đến tính mạng Hướng Nhật nữa thì hắn thật sự không biết phải ăn nói với lão hữu Huy Sơn trên trời có linh thiêng như thế nào.