Biểu tình Bùi Vũ Khâm nhất thời trở nên hứng thú, mà Thương Tử Đồng nhìn thấy mấy khối vuông kia thì cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng kêu lên “Í? Sao lại có thứ nổi lên? Đệ cầm mò nó suốt đường đi cũng không phát hiện a. Bùi đại ca, huynh cho đệ nhìn một cái được không?”
Bùi Vũ Khâm thấy hắn ngứa ngáy như vậy thì liền đẩy qua “Như thé nào? Tử Đồng cảm thấy có thể mở nó ra sao?”
Thương Tử Đồng không hé răng mà chỉ nhận lấy cái hộp gỗ, nhìn kỹ những khối nổi lên, tất nhiên cũng thấy được mấy chữ Khải trên đó, có điều tuy biết hết những chữ đó nhưng khi chúng kết hợp với nhau, hắn lại không tài nào hiểu được.
Bởi vì vừa nhìn đã biết đó là số học cao thâm, nhà thương nhân bọn họ làm gì có cơ hội học qua?
Thương Tử Đồng nhất thời trở nên ù rũ.
Không đến một phút sau, hắn liền trả cái hộp lại cho Bùi Vũ Khâm “Khó trách đại ca nói chỉ có tiểu tẩu tử mới có thể mở được, thì ra muốn mở nó ra phải dùng đến số học tính toán. Đệ không có học cái đó, nhưng thật ra đại ca mấy năm qua cũng có cân nhắc chút đỉnh. Có điều đại ca còn phải mất đến hai năm mới mở ra được, đệ làm gì có khả năng đó. Bùi đại ca, vẫn là trả lại cho hai người mở đi.”
Bùi Vũ Khâm cười nhẹ nhận lại cái hộp. Nếu chưa được Yên nhi dạy về các phép tính cộng trừ nhân chia thì khẳng định hắn cũng không thể nào tính ra đáp án trong thời gian ngắn. Nhưng mấy ngày nay hắn vẫn không ngừng luyện tập tính toán cho nên vấn đề được khắc trên hộp dù phức tạp nhưng nếu tập trung tính thì vẫn có thể làm được, chỉ là phải tốn chút thời gian mà thôi.
Giang Mộ Yên từ đầu đến cuối vẫn không chỉ hắn cái gì, nàng tin tưởng bằng sự thông minh trời sinh của Bùi Vũ Khâm cùng những kiến thức được học mấy ngày qua thì mấy phép toán hỗn hợp này hắn vẫn có thể đối phó được.
Dù sao so với cái hộp đỏ dùng để đựng bàn tính của Giang gia lúc trước thì cái hộp trước mắt này nhỏ hơn nhiều, chắc cũng không có quá nhiều cơ quan, câu hỏi, cùng lắm chỉ là mấy phép tính này thôi.
Suy đoán của Giang Mộ Yên hiển nhiên là đúng. Sau khi Bùi Vũ Khâm tính ra đáp án chính xác thì lúc này, những khối vuông nổi lên kia liền toàn bộ ẩn xuống, sau đó góc bên kia liền nổi lên mấy khối khác, vẫn là phép tính như trước. Bùi Vũ Khâm lúc này cũng bị khơi dậy hứng thú, hưng trí bừng bừng bắt tay vào tính.
Trong quá trình này, ánh mắt Thương Tử Đồng không chớp một cái, nhìn chằm chằm mỗi động tác của Bùi Vũ Khâm, cảm thấy vô cùng giật mình vì bộ dáng giống như đang tính toán cùng sự quyết đoán mỗi khi ấn câu trả lời của Bùi Vũ Khâm.
Bùi đại ca không cần dùng giấy bút mà có thể tính toán?
Khả năng này hình như còn lợi hại hơn đại ca nhà hắn nhiều. Khó trách đại ca trước giờ không khen ngợi ai mà chỉ tán thưởng Bùi Vũ Khâm cùng Minh Châu đại nhân ở Tây Lãnh quốc.
Xem ra sự trí tuệ Bùi đại ca thể hiện trước mặt hắn trước giờ vẫn chưa bằng một phần mười năng lực vốn có của huynh ấy.
Bùi Vũ Khâm cũng không biết bộ dáng tập trung cố gắng mở hộp của hắn như vậy lại kích thích Thương Tử Đồng. Hắn chỉ nghĩ rằng không thể khiến Yên nhi thất vọng, càng không thể làm nàng mất mặt. Yên nhi tốn nhiều tâm tư để dạy hắn tính toán như ậy, nếu không mở được cái hộp này, vậy chứng minh mấy ngày qua hắn học coi như vô ích.
Thời gian dưới ngòi bút miêu tả thì có vẻ dài nhưng thật ra Bùi Vũ Khâm bọn họ cũng chỉ trải qua chừng một chén trà nhỏ mà thôi, liền nghe cái hộp nhỏ kia ‘cụp’ một tiếng, lập tức mở ra. Cách mở cũng giống như Giang Mộ Yên lúc trước mở cái hộp đựng bàn tính, chỉ khác là cái hộp này vừa mở ra, thứ bên trong liền xuất hiện trước mắt mọi người, cũng không có một lớp hộp nào nữa.
Là một chuỗi hạt châu màu đỏ tươi, không xem như lớn, thoạt nhìn có vẻ giống mã não nhưng lại sáng hơn nhiều. Hạt nào hạt nấy bóng loáng trong suốt, giống hồng ngọc cao cấp nhất, hơn nữa màu đỏ tươi đáng lẽ ra phải khiến tinh thần người ta bị kích thích nhưng chuỗi ngọc này thì ngược lại, vừa nhìn nó liền cảm thấy thân thể ấm áp, bình yên.
Lấy trình độ nhìn đồ cổ chuyên nghiệp được bồi dưỡng từ nhỏ của nàng cũng không nhìn ra được rốt cuộc chuỗi ngọc này là cái gì, có tác dụng như thế nào. Nhưng Bùi Vũ Khâm vừa liếc mắt một cái đã vui mừng không thôi, lập tức mở miệng khen “Tử Đồng, về thay ta và Yên nhi cảm tạ đại ca đệ. Lễ vật này, chúng ta rất thích.”
Nói xong, hắn liền lấy chuỗi ngọc đỏ tươi kia ra, nắm tay Giang Mộ Yên đeo vào cho nàng, nhẹ giọng nói “Yên nhi, đây chính là thứ tốt trăm năm khó cầu, phải mang cẩn thận, trăm ngàn lần đừng làm mất.”
Giang Mộ Yên tuy rất muốn hỏi rốt cuộc đây là thứ gì nhưng nhìn vẻ mặt vui sướng của Bùi Vũ Khâm, thấy bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để mở miệng hỏi nên chỉ gật đầu, không nói gì nữa.
Mà Thương Tử Đồng giống như đến giờ vẫn chưa dám tin thứ đại ca hắn mất hai năm mới mở ra lại dễ dàng bị Bùi Vũ Khâm thu phục trong thời gian ngắn như vậy. Bởi vì sự kinh ngạc đó quá lớn nên khi thấy thứ trong hộp, hắn tuy cũng có ngạc nhiên nhưng vẫn không bằng vừa rồi.
“Thật sự là khó tin! Nếu đại ca biết, phỏng chừng huynh ấy sẽ điên mất!”
Thương Tử Đồng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó, khiến Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm đều nhịn không được muốn cười. Đang lúc Bùi Vũ Khâm định nói gì đó thì ngoài cửa, Hồng Nguyệt đã muốn nhịn không được nhắc nhở “Lão gia, phu nhân, giờ lành sắp đến rồi. Lão gia, ngài nên nhanh chóng đi chuẩn bị kiệu hoa đến đón!”
Một tiếng này của Hồng Nguyệt nhắc nhở ba người trong phòng. Hôm nay là ngày tốt, nên làm lễ, chuyện còn chưa làm xong, sao có thể tiếp tục trì hoãn trong tân phòng nữa chứ?
Vì thế Thương Tử Đồng vội vàng cáo lui, Bùi Vũ Khâm cũng đi theo Thương Tử Đồng rời khỏi tân phòng. Hắn phải nhanh chóng chạy về đội đón dâu, nếu không sẽ không kịp nữa.
Mà sau khi bọn họ đi rồi, trong tân phòng lần nữa khôi phục sự im lặng, Giang Mộ Yên lẳng lặng nhìn chuỗi hạt trên cổ tay. Không biết có phải do nhân tố chủ quan trong lòng hay không mà nàng cảm thấy từ khi nhìn thấy chuỗi hạt này, sự mệt mỏi, buồn nôn của nàng cũng hoàn toàn biến mất một cách kỳ lạ.