Như vậy thì là ai?
Sự vui vẻ mới chớm của Lí Tương Vân lập tức biến mất hơn nửa vì ánh mắt Tần Hồng Diệp. Nàng đúng là vui vì Giang Mộ Yên sinh non, càng vui vì có người đã ra tay thành công loại bỏ Giang Mộ Yên trước mình. Trong suy nghĩ của Lí Tương Vân, người có ý nghĩ, có năng lực làm chuyện này cẩn thận không một chút dấu vết như vầy chỉ có Tần Hồng Diệp mà thôi.
Không phải nàng xem thường Lâm Quỳnh Hoa, nhưng nếu Lâm Quỳnh Hoa thật sự có khả năng thì lúc trước nàng cũng đã không chọn hợp tác với Tần Hồng Diệp rồi.
Cho nên khí nhìn thấy vũng máu tươi chói mắt kia, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là Tần Hồng Diệp cuối cùng cũng nhịn không nổi mà ra tay, hơn nữa còn chọn đúng thời cơ thỏa đáng mà ai cũng không nghi ngờ, quả nhiên làm rất đẹp.
Bởi vậy trong lòng Lí Tương Vân, hành động này của Tần Hồng Diệp thật sự khiến người ta vui vẻ vô cùng. Thậm chí nàng còn nghĩ nếu Bùi Vũ Khâm hoài nghi Tần Hồng Diệp thì nàng phải đứng ra giúp giải vây một phen.
Nhưng không ngờ Tần Hồng Diệp lại nhìn nàng như vậy.
Trong đôi mắt rõ ràng không hề che giấu cảm xúc chân thực kia, Lí Tương Vân thấy rõ rằng Tần Hồng Diệp cũng khiếp sợ như nàng. Loại ánh mắt này không thể nào là giả vờ được.
Có thể thấy người xuống tay gài bẫy Giang Mộ Yên tuyệt đối không phải nàng.
Hai người đồng thời thu tầm mắt lại, sau đó liền giả vờ bi thương cùng mờ mịt không rõ tình huống trước mắt như bao người khác nhưng thật ra cả hai đều đã âm thầm chuyển mắt đánh giá biểu tình của mọi người xung quanh.
Vẻ mặt Lâm Quỳnh Hoa nhìn có vẻ rất giống thật sự bi thương, dù trong lòng đang vui ngất trời. Người duy nhất có vẻ sơ hở cũng chỉ còn lại Vân Ái Liễu.
Tuy nàng cũng rất cố gắng khiến bản thân mình không biểu lộ gì bất thường nhưng Tần Hồng Diệp và Lí Tương Vân vẫn nhìn ra được sự sợ hãi, chột dạ trong lòng nàng qua động tác nàng túm chặt lấy tay áo Bùi Huyền.
Trong lòng Vấn Ái Liễu chột dạ cái gì, lại sợ hãi cái gì?
Chẳng lẽ người xuống tay lần này là nàng sao?
Trong đầu Tần Hồng Diệp nhịn không được mà xuất hiện một dấu hỏi lớn, bởi vì bất luận thế nào nàng cũng không tin một thiếp thất bao nhiêu năm qua vẫn luôn nhẫn nhịn như Vân Ái Liễu mà lại dám làm ra chuyện to gan lớn mật, đại nghịch bất đạo như vậy.
Hơn nữa cho dù nàng không phục chuyện Giang Mộ Yên lên làm đương gia chủ mẫu, leo lên đầu bọn họ đi nữa, cũng không lí nào lại ra tay vội vàng thế này.
Hay nói thẳng một chút chính là Vân Ái Liễu căn bản không có tư cách để mưu hại Giang Mộ Yên. Bởi vì cho dù con trai nàng cưới thiên kim của Vương ngự sử đi nữa thì nàng cũng chỉ là một thiếp thất, hơn nữa nhị gia đã mất lâu rồi, cho dù Lâm Quỳnh Hoa cũng đi luôn thì nàng cũng không thể leo lên vị trí chính thất được. Như vậy Vân Ái Liễu có động cơ hay lí do gì để hại Giang Mộ Yên đâu chứ?
Bùi Huyền không muốn kinh thương, bao nhiêu năm qua vẫn luôn đọc sách học văn. Đối với Vân Ái Liễu mà nói, hẳn là làm đương gia chủ mẫu cũng được, chỉ cần không đối phó mẹ con bọn họ, cho bọn họ ăn mặc đầy đủ là được rồi.
Cho nên bất luận thế nào Tần Hồng Diệp cũng không tin người làm chuyện này là Vân Ái Liễu, nếu nói là Lâm Quỳnh Hoa thì nàng còn có mấy phần tin tưởng.
Nhưng mà vẻ mặt Lâm Quỳnh Hoa lại rất bình thường, mà Vân Ái Liễu thì lại không được như vậy. Điều này khiến cả hai người Tần Hồng Diệp và Lí Tương Vân đều cảm thấy buồn bực trong lòng.
~
Bên đây, mấy phụ nhân và đám nha hoàn, gia đinh chỉ trung thành với chủ của mình vẫn đang thầm đoán xem đến tột cùng chuyện phu nhân trúng độc lần này là do ai bày ra. Bên kia, dưới núi Phỉ Thúy, một chiếc xe ngựa đã thắp đèn lao nhanh trên con đường núi hẹp mà lại khá dốc.
Nghênh Phong là người đánh xe, mà trong xe, Triển Tịch cùng Bùi Phong đều đang truyền chân khí cho Giang Mộ Yên qua lòng bàn tay nhằm bảo trụ nguyên khí của nàng. Còn Bùi Vũ Khâm thì lại ôm chặt lấy thân thể Giang Mộ Yên, để nàng không phải thấy khó chịu vì xe ngựa quá xóc nảy.
Cả người hắn rất lạnh, không phải cái lạnh bên ngoài thân thể mà là kiểu lạnh như băng phát ra từ nội tâm vì quá sợ hãi. Hắn sợ Yên nhi có chuyện. Nếu có thể, Bùi Vũ Khâm thật sự không muốn di chuyển nàng trong tình huống này, nhưng không còn cách nào khác, hắn không thể yên tâm để một mình Yên nhi ở lại trong căn phòng xa lạ mà lại đầy nguy hiểm trên Đại Tuệ tự kia nữa. Hắn biết trong cảm nhận của nàng, ở bên cạnh hắn là quan trọng hơn tất cả. Cho nên Bùi Vũ Khâm tin chắc cho dù Yên nhi có muốn trách, muốn oán đi nữa, nàng nhất định cũng sẽ hy vọng có thể nhìn thấy hắn chứ không phải vào lúc nàng muốn nói chuyện mà hắn lại không ở gần bên.
Vì một chấp niệm đơn thuần như vậy mà Bùi Vũ Khâm kiên trì mang nàng suốt đêm chạy về Bùi gia lấy tục mệnh đan.
“Yên nhi, đừng khóc, cũng đừng bỏ cuộc. Ta cần nàng, ta không thể không có nàng. Nàng phải nhớ kỹ, ta vẫn luôn ở đây chờ nàng, vĩnh viễn không thể mất nàng được!”
Thấy Giang Mộ Yên dù hôn mê nhưng vẫn không ngừng rơi lệ, trái tim Bùi Vũ Khâm lại rỉ máu. Hắn không khóc, nhưng vẻ mặt lại khiến người ta thà rằng hắn gào khóc chứ đừng cứng rắn chịu đựng như vậy.
Triển Tịch muốn nói gì đó an ủi Bùi Vũ Khâm nhưng đến miệng lại nuốt vào, bởi vì hắn biết bây giờ nói gì cũng vô dụng, trừ phi Giang Mộ Yên có thể tai qua nạn khỏi.
Bùi Phong cũng động lòng rồi. Lúc nãy thấy cả người Mộ Yên đều là máu, trong nháy mắt, hắn đã nghĩ đến chuyện liều lĩnh đoạt lấy nàng từ trong lòng thúc thúc. Nhưng bây giờ thấy gương mặt còn muốn tái nhợt hơn cả Mộ Yên của thúc thúc, hắn lại không thể nói được dù chỉ một câu trách móc.
Thúc thúc yêu Mộ Yên như vậy, bọn họ kết hợp với nhau thật sự là xuất phát từ ý nguyện yêu nhau chứ không hề có điều kiện gì khác. Cho dù Bùi Phong có muốn lừa mình dối người đi nữa nhưng thấy tình cảnh như bây giờ cũng đã hiểu. Nếu lần này Mộ Yên không sao, hắn cũng nên buông tay rồi.