Mục lục
[Dịch]Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu tiên, Giang Mộ Yên bắt đầu cảm thấy hình như Bùi Vũ Khâm càng lúc càng bận rộn, nhưng nàng cũng không có nghi ngờ gì quá nhiều. Dù sao vừa qua năm mới, tất cả cửa hàng phải mở cửa bắt đầu buôn bán lại, bận một chút cũng là chuyện bình thường. Huống chi trước khi thành thân với nàng, Vũ Khâm gần như là ngày nào cũng bận như vậy. Bây giờ tuy cũng bận nhưng một ngày ba bữa cơm vẫn chưa bao giờ vắng mặt.

Có điều tuy tự an ủi như vậy nhưng Giang Mộ Yên vẫn mơ hồ cảm giác được có gì đó khác thường.

Càng khiến nàng cảm thấy không thích hợp là Thanh Thư cũng bận đến mức nàng gần như không gặp được. Còn cả Nghênh Phong, Triển Tịch nữa. Tuy bình thường trong hai người Nghênh Phong cùng Triển Tịch vẫn luôn có một người ở bên cạnh bảo hộ nàng nhưng thường thì không cố định. Nghĩa là hôm nay có thể là Triển Tịch, ngày mai có thể là Nghênh Phong. Nhưng hiện tại, mặc kệ khi nào mở cửa sổ gọi người thì Giang Mộ Yên gần như đều có thể thấy Triển Tịch.

Đây là một chi tiết rất nhỏ nhưng lại khiến Giang Mộ Yên không thể không để tâm. Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không?

Nghi ngờ như vậy, Giang Mộ Yên tất nhiên càng quan sát nhất cử nhất động của Bùi Vũ Khâm cẩn thận hơn.

Có điều không biết là Vũ Khâm cố ý che giấu trước mặt nàng hay thật sự là nàng nghĩ quá nhiều mà từ vẻ mặt của Vũ Khâm, nàng lại không nhận ra có gì không đúng.

Vì chuyện này, Giang Mộ Yên liên tiếp hai ngày ngủ không ngon quyết định hôm nay nhất định phải tự mình tìm người hỏi thử xem.

Hồng Nguyệt không cần hỏi cũng biết chắc chắn là không biết, như vậy người có thể hỏi cũng chỉ còn lại Thanh Thư.

Vậy nên sau khi dùng điểm tâm, Giang Mộ Yên liền lấy cớ bảo Hồng Nguyệt gọi Thanh Thư đến.

Thanh Thư bình thường chỉ một chén trà nhỏ đã có mặt, lần này lại phải đến thời gian một nén hương mới thấy hắn đầu đầy mồ hôi chạy đến.

“Phu nhân, ngài tìm ta?”

“Ừm, Thanh Thư, ngươi đây là chạy từ đâu đến vậy? Sao mà đầu lại đầy mồ hôi thế kia?”

Giang Mộ Yên vờ kinh ngạc giương mắt nhìn, Thanh Thư nhất thời bối rối “Phu nhân, hôm nay vừa vặn có mấy khách thương từ xa đến, lão gia bảo Thanh Thư đi an bài chỗ ở cho bọn họ nên vừa rồi nghe Hồng Nguyệt phái người truyền lời nói phu nhân tìm ta, ta sợ phu nhân chờ lâu nên mới lập tức chạy đến đây.”

“À, thì ra là có khách thương đến a. Khó trách. Vậy không bằng ngươi đi lo chuyện của ngươi trước đi, chuyện của ta để sau rồi nói!”

Giang Mộ Yên làm như hoàn toàn không hoài nghi mà gật gật đầu, nhẹ nhàng phất tay ý bảo hắn đi trước.

Thanh Thư thấy Giang Mộ Yên có vẻ không chút hoài nghi liền âm thầm thở phào, sau đó lại càng thêm kính cẩn nói “Vậy sao được? Lão gia đã dặn rồi, phàm là phu nhân yêu cầu thì đều phải làm cho phu nhân trước. Mấy hôm nay vừa qua năm mới, cho nên lão gia có hơi bận rộn, trong lòng ngài cũng rất áy náy vì không thể bồi phu nhân nên đã dặn dò Thanh Thư và Hồng Nguyệt nhất định phải chú ý hơn những nhu cầu của phu nhân. Vậy nên phu nhân, ngài có gì dặn dò thì cứ việc nói cho Thanh Thư, Thanh Thư sẽ lập tức đi làm thỏa đáng cho ngài!”

“Đâu có nghiêm trọng dữ vậy. Thật ra ta cũng không có chuyện gì quá quan trọng đâu, chỉ là nhớ ra mớ da dê đang ngâm trong hố giờ đã gần một tháng, cũng đến lúc đi xem thử rồi.

Có điều nếu hôm nay trong phủ có khách thương đến thì ngày mai cũng được, không sao. Thanh Thư ngươi đi an bài cho các khách thương trước đi!”

“Phu nhân, này…”

Thanh Thư vừa nghe nguyên nhân Giang Mộ Yên gọi hắn đến thì trong lòng liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rất muốn bồi phu nhân đi xem đám da dê kia nhưng mấy hôm nay thật sự bận đến rối tinh rối mù, cho nên Thanh Thư không khỏi có chút chần chờ.

“Này cái gì chứ. Đi đi. Đúng rồi, điểm tâm hôm nay ta ăn hơi nhiều, trưa nay xem ra sẽ không đói, lát nữa ngươi đi nói với Vũ Khâm là trưa nay không cần phải về cùng ta ăn cơm. Chốc nữa sau khi ta uống chút cháo tổ yến sẽ ngủ một lúc. Hai ngày nay khí hậu ấm áp, người cũng dễ dàng mệt mỏi, lười biếng hơn!”

“Dạ, phu nhân, Thanh Thư sẽ bẩm báo với lão gia!”

“Tốt lắm, ngươi đi đi!”

“Dạ, Thanh Thư cáo lui!”

Thanh Thư lập tức không chút nghi ngờ rời khỏi phòng. Sau khi Thanh Thư đi, Giang Mộ Yên liền nói với Hồng Nguyệt: “Hồng Nguyệt, ta đột nhiên muốn ăn chút điểm tâm chua, em đi làm một ít cho ta đi!”

Hồng Nguyệt cũng không nghi ngờ gì. Dù sao Lâm đại phu cùng Vân di nương bọn họ đều nói phụ nữ đang mang thai thì khẩu vị sẽ thay đổi một chút so với bình thường, bây giờ phu nhân lại muốn ăn loại mứt mơ chua này, nàng tất nhiên lập tức gật đầu đáp ứng: “Dạ, phu nhân. Vậy cô chờ non nửa canh giờ nha, Hồng Nguyệt lập tức đi làm cho cô!”

“Không gấp đâu, em cứ làm từ từ. Ta thấy hơi mệt, nằm nghỉ một chút!”

“Dạ, phu nhân, nô tỳ đi ngay!”

Hồng Nguyệt lập tức cúi người, sau đó liền đóng cửa rời đi.

Giang Mộ Yên vừa thấy Hồng Nguyệt cũng đi rồi thì sắc mặt nhất thời trầm xuống, làm gì còn chút tươi cười nào như vừa rồi nữa.

Thanh Thư đang nói dối!

Nàng vừa rồi nhìn có vẻ không chút hoài nghi Thanh Thư nhưng thật ra ánh mắt vẫn luôn thầm quan sát mỗi biểu tình, mỗi động tác dù nhỏ nhất của Thanh Thư. Hai lần thở phào hắn tự cho là che dấu rất tốt kia sao có thể thoát khỏi ánh mắt của nàng?

Nàng quả nhiên không đoán sai, Vũ Khâm cùng tất cả mọi người đúng là có chuyện gạt nàng! Hơn nữa xem ra còn không phải là chuyện nhỏ!

Giang Mộ Yên không khỏi nhíu mi, trong lòng có chút không vui. Rõ ràng đã nói là vợ chồng có nạn cùng chịu rồi, vì sao Vũ Khâm còn muốn giấu nàng?

Không được, nàng phải đi xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK