“Mời mọi người đến vì chuyện gì, tin chắc ta không cần nhiều lời, trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng. Về chuyện của tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa, Vũ Khâm và ta sẽ xử lý, mọi người ai cũng đừng đến xin xỏ hay nói lời gì dư thừa.
Một nhà, cũng nên có vài quy củ. Những lời này vốn ta nghĩ mình không cần nói, dù sao bất kì một vị nào ngồi ở đây cũng đã ở trong nhà này lâu hơn ta. Ta giờ tuy là thê tử của Vũ Khâm nhưng cũng biết mình tuổi còn nhỏ, rất nhiều chỗ vẫn chưa thành thục, cần học tập, cho nên cũng chưa từng mở miệng ra nói cái gì.
Nhưng, bây giờ trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, không nói đứa con mà ta và Vũ Khâm hy vọng đã lâu đột nhiên mất đi, ai cũng đau lòng, mà ngay cả cái mạng này của ta thiếu chút nữa cũng đã không nhặt về được. Cho nên ta thiết nghĩ, cũng đã đến lúc nói chuyện quy củ, đặt ra giới hạn nhất định trong nhà này rồi. Hai vị tẩu tử thấy như thế nào?”
Giang Mộ Yên không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng thì trong lòng tất nhiên đã suy tính kỹ càng.
Giọng nàng mặc dù không ngang ngược hay sắc bén lạnh lùng nhưng cũng đã có sự uy nghiêm cùng áp lực của thân là chủ mẫu một nhà.
Một tiếng tẩu tử kia là lần đầu tiên Giang Mộ Yên mở miệng gọi kể từ khi gả cho Bùi Vũ Khâm đến giờ, khiến Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu đều không tự chủ được mà rùng mình, không dám mảy may coi thường. Bọn họ cũng biết tiếng ‘tẩu tử’ này của Giang Mộ Yên là có chứa thâm ý.
Thứ nhất là nói với bọn họ, mặc kệ họ có đồng ý hay không, về mặt bối phận, danh phận, nàng đã là chủ mẫu Bùi gia, tất cả mọi chuyện trong nhà sau này đều do nàng quyết định.
Thứ hai, tiếng ‘tẩu tử’ này cũng là âm thầm cảnh cáo bọn họ. Giờ nàng còn khách khí gọi họ một tiếng ‘tẩu tử’ thì tức là nàng vẫn xem họ như người trong nhà. Nếu họ vẫn không biết điều mà âm thầm làm chuyện hại đến cả nhà, vậy lúc đó cũng đừng trách nàng không để ý tình cảm.
Cho nên, bây giờ Giang Mộ Yên vừa mở miệng đã muốn đặt giới hạn, nói quy củ, bọn họ còn có thể nói gì nữa?
Ngay cả Bùi Vũ Khâm đứng đầu cả nhà cũng ngồi bên cạnh nàng không nói tiếng nào, chỉ dùng biểu tình hơi mỉm cười nhìn nàng, ý muốn bày tỏ thái độ rằng người làm gia chủ là hắn sẽ không can thiệp đến chuyện thuộc quản lý của chủ mẫu.
Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu chỉ có thể liếc nhìn nhau một cái rồi tiếp tục im lặng.
“Nếu hai vị tẩu tử đều không có ý kiến gì thì ta xin hỏi ba vị công tử, các ngươi có dị nghị gì với chuyện từ hôm nay, Mộ Yên bắt đầu chưởng quản chuyện trong nhà hay không?”
Bùi Ngu vì chuyện của mẫu thân mà mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, người cũng gầy một vòng lớn. Giờ hắn chỉ hy vọng tiểu thẩm thẩm nhìn có vẻ không phải loại người sẽ ép người ta vào đường cùng này có thể cho mẫu thân hắn một đường sống. Ngoài ra, hắn cũng không cầu gì hơn nữa. Cho nên đối với vấn đề của nàng, hắn tất nhiên không có dị nghị gì, bởi vậy liền lắc đầu “Thẩm thẩm thân là chủ mẫu, vốn nên chưởng gia. Bùi Ngu không có ý kiến!”
“Bùi Phong cũng không dị nghị gì!” Bùi Phong cố gắng khiến giọng mình không có vẻ cứng nhắc mà trả lời.
Cuối cùng là Bùi Huyền, hắn liền chắp tay, khom lưng thi lễ, giữ nguyên bộ dáng cấp bậc lễ nghĩa của thư sinh nói “Bùi Huyền nguyện ý nghe thẩm thẩm dạy bảo!”
“Vậy thì tốt lắm! Ta không nói dư thừa, chỉ có ba điều, mong mọi người hợp tác.”
Giang Mộ Yên lưu loát nói “Thứ nhất, sau này sổ sách Bùi gia không mướn trướng phòng tiên sinh nữa, ta sẽ tự mình quản lý. Đương nhiên, nên phát cho các phòng bao nhiêu tiền tiêu hàng tháng, bao nhiêu son phấn, bao nhiêu chi phí sinh hoạt, những thứ đó sẽ nhanh chóng được định ra mức tiêu chuẩn. Phô trương lãng phí như trước kia, từ nay về sau không được lặp lại ở Bùi gia nữa.
Thứ hai, sau này quần áo bốn mùa của các phòng, tính cả đồ của nha hoàn, đầy tớ, gia đinh và hộ vệ, đều do ta đặt ra thời gian phát cho mọi người đẩy đủ hết trong một lần duy nhất. Cho nên sau này trên nguyên tắc thì không cho phép có chuyện mua vải, may quần áo hàng tháng nữa. Nếu có cần thêm thì phải nói lý do rõ ràng, có thể xét thêm được thì thêm. Nhưng nếu không có lý do, vậy chỉ có thể mời các phòng tự bỏ tiền ra mà làm, không được lĩnh từ trướng phòng nữa.
Thứ ba, tất cả tiền mà những người có làm ăn hay quen biết với Bùi gia đưa đến, bên này của ta đều sẽ an bày thỏa đáng.”
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, rồi liếc mắt nhìn hai người Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu một cái, sau đó mới chuyển mắt, tiếp tục bình thản nói “Cũng tương tự, nếu sau này nhà mẹ đẻ của hai vị tẩu tử có cái gì mà dì Bảy, cô Tám, thân thích này nọ thành thân, số tiền mừng kia xin đừng đi lĩnh từ trướng phòng nữa. Gia nghiệp Bùi gia tuy lớn nhưng cũng không chịu nổi mọi người lãng phí như vậy đâu.
Cuối cùng còn một ít hạng mục nhỏ linh tinh, ta đã cho người viết thành sách đưa đến chỗ hai vị tẩu tử cùng ba vị công tử đây mỗi người một quyển. rồi Mong mọi người xem cho kỹ, sẽ rõ ràng ngay.
Bây giờ có thắc mắc gì, mọi người có thể nêu ra. Nếu không, một khi ra khỏi thính môn này, ta liền xem như các vị đồng ý với quy củ đã nêu. Nếu sau này có khiếu nại gì thì ngay cả lão gia cũng sẽ không giải quyết.”
Giang Mộ Yên không hề quanh co, dứt khoát nói thẳng hết những gì nàng cho là nên nói. Sau đó liền không ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt đã hoàn toàn đen thui của Tần Hồng Diệp, ngay cả sắc mặt của Vân Ái Liễu cũng đã có vẻ hơi khó coi.
Dù sao nếu thật sự tiến hành theo cách Giang Mộ Yên đã nói thì nguồn lợi của bọn họ sẽ mất sạch sẽ.
Bùi Huyền dường như cũng không ngờ Giang Mộ Yên lại khôn khéo đến độ này. Quả nhiên nữ nhân xuất thân Giang gia, trời sinh chính là nữ tử giữ nhà, quản sổ sách.
Cái gọi là cách tính toán này quả nhiên thật phi thường. Nếu giờ đổi thành một nữ tử xuất thân nhà dân bình thường thì làm gì dám nói sau này không mướn tiên sinh trướng phòng mà để một mình nàng quản lý sổ sách chứ?