Edit: Ring.
“Vậy sao?” Giang Mộ Yên cũng cười cười, bộ dáng không thèm để ý “Được rồi, lần sau ta sẽ chú ý vấn đề này.”
“Yên nhi, nàng nha!”
Bùi Vũ Khâm thấy vậy thì nhịn không được lại cười.
Thấy hắn cười, biểu tình Giang Mộ Yên cũng hoàn toàn thả lỏng, tự tay gắp cho hắn hai con tôm đã bóc vỏ “Được rồi, nhanh ăn cơm! Ăn xong ta còn có chuyện nói với chàng!”
“A? Về cái gì?” Bùi Vũ Khâm vừa nhận lấy thức ăn Giang Mộ Yên gắp vừa không nhịn được tò mò hỏi.
“Bây giờ không được hỏi, nhanh ăn cơm, chẳng lẽ chàng không biết đạo lý ‘ăn không nói, ngủ không nói’ sao?” Giang Mộ Yên cười khẽ, thoải mái hỏi lại.
Bùi Vũ Khâm cũng bật cười “Được, đều nghe theo nàng! Ăn không nói! Ăn xong mới nói sau được chưa?”
Tiếp theo hai người đều chính thức bắt đầu dùng bữa tối, đây là một quá trình thực kỳ diệu, trong lòng, trong tâm hồn cả hai, bọn họ dường như đã là một đôi yêu nhau đã lâu.
Hai người không cần tìm hiểu nhau đã vô cùng ăn ý, bất luận là lời nói hay ánh mắt. Loại cảm giác quen thuộc như đã quen biết rất lâu này khiến giữa hai người hoàn toàn không có sự khách sáo, cả hai đều có thể thẳng thắn vô tư nói ra cảm giác nội tâm của mình cho đối phương nghe.
Nhưng trên thực tế, bọn họ thật sự có thể xem như hai người xa lạ, hoàn toàn không biết đối phương thích ăn cái gì, bình thường hay làm những chuyện nào để tiêu khiển.
Đương nhiên, Giang Mộ Yên cũng biết, đối với người như Bùi Vũ Khâm, có thể tranh thủ chút thời gian đã là chuyện không dễ dàng, mấy thứ tiêu khiển này nọ càng không cần nói đến.
Nàng nghĩ có thể cùng nhau ăn bữa tối như hôm nay đã là một cơ hội không dễ có.
Nhưng dù vậy, Giang Mộ Yên vẫn hy vọng có thể nhân cơ hội này mà ở cùng với Bùi Vũ Khâm nhiều hơn một chút, nhờ đó hiểu biết thêm về con người hắn.
Sau này đi theo hắn cho dù phải bận rộn vô cùng nhưng ít nhất nàng cũng biết nên chăm sóc cho cuộc sống của hắn như thế nào.
Mà Bùi Vũ Khâm cũng có mục đích giống như vậy. Hắn là người rất bận rộn, cũng biết nếu cưới một nữ tử trẻ tuổi như Giang Mộ Yên, sau này những ngày nàng phải một mình sợ là sẽ rất nhiều.
Hắn tin Yên nhi có thể hiểu được, nhưng làm một nam nhân, hắn vẫn hy vọng có thể chăm sóc, quan tâm, trân trọng nàng hết mức có thể.
Đương nhiên làm nữ nhân mình thích vui vẻ cũng là vinh hạnh của người làm nam nhân, mà sau này là trượng phu như hắn.
Cho nên hôm nay lúc chuẩn bị bữa tối, hắn đã cố ý phân phó Thanh Thư dặn người ở phòng bếp đi dò hỏi khẩu vị của Yên nhi, sau đó cũng dựa trên những món bản thân hắn thích mà làm một bàn đồ ăn lớn chỉ gồm những món cả hai thích ăn.
Những thứ hai người không thích đều không có cơ hội có mặt trên bàn này.
Tất cả đồ ăn được bày biện ra, hắn tất nhiên biết mình thích cái gì, nhưng lại không xác định Yên nhi có thích món đó hay không.
Cho nên hai người đều để ý tìm hiểu khẩu vị của đối phương, bữa cơm này cũng trở nên vô cùng thú vị.
Khi đã ăn xong, Giang Mộ Yên cơ bản đã nắm được khẩu vị của Bùi Vũ Khâm, mà Bùi Vũ Khâm cũng biết nàng thích ăn gì, đây xem như là một thu hoạch khác.
Ngồi trong chốc lát, Giang Mộ Yên liền đề nghị đi tản bộ trong sân, thứ nhất là có lợi cho tiêu hóa, thứ hai là có thể vừa tản bộ vừa nói chuyện với nhau.
Bùi Vũ Khâm tất nhiên không phản đối, lập tức đứng lên, chu đáo cầm lấy ngoại bào đang vắt trên ghế của mình khoác cho Giang Mộ Yên “Đi thôi!”
~
Xung quanh hồ sen vô cùng yên tĩnh, vầng trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng đang tỏa ánh sáng dịu dàng trên bầu trời đêm, không khí trong lành không hề ô nhiễm, lại thêm sự yên lặng của ban đêm, đây là những điều rất hiếm thấy ở đời trước của Giang Mộ Yên.
Cho nên nàng rất quý trọng cuộc sống tự do tự tại sau khi sống lại này.
Giang Mộ Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay Bùi Vũ Khâm, Bùi Vũ Khâm quay đầu nhìn lại, cũng ấm áp nắm chặt lấy tay nàng “Yên nhi, đang suy nghĩ cái gì?”
“Ta nghĩ ông trời thật kỳ diệu, đối với ta cũng thật sự không tệ, không ngờ lại cho ta cơ hội sống lại một lần nữa, còn có thê gặp được chàng. Vũ Khâm, ta đã rất may mắn, cũng cảm thấy rất biết ơn!”
“Yên nhi ngốc!”
“Vũ Khâm, ta đã nghĩ rồi, chàng cả ngày nhiều việc như vậy, ta lại rảnh rỗi không chuyện làm, cứ nhìn chàng một mình vất vả cũng không phải cách, tính sổ này nọ ta cũng biết chút đỉnh, sau này liền để ta theo bên cạnh chàng, chia sẻ một chút với chàng đi. Được không?”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn Giang Mộ Yên, biểu tình có vẻ kinh hỉ “Yên nhi là nói nàng cũng đã học qua số học sao?”
Giang Mộ Yên không hiểu vì sao hắn lại kinh ngạc như vậy, going như số học là một môn rất cao thâm bí ẩn, nàng nhất thời gật gật đầu “Ta không biết số học chàng nói là cái gì, bất quá ở thế giới kia của ta, loại này được gọi chung là toán học, vô cùng phức tạp, số học chính là một mảng trong đó.
Mọi người ở đây không được học mấy thứ đó từ nhỏ sao?”
Giang Mộ Yên hỏi lại khiến Bùi Vũ Khâm giật mình, không biết nên trả lời như thế nào, một lúc lâu sau hắn mới thu lại mấy phần ngạc nhiên, đồng thời cảm khái nói “Yên nhi, xem ra những điều ta cần nói cho nàng biết còn nhiều lắm. Tuy nàng đã có một phần trí nhớ của Yên nhi trước kia nhưng có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu được. Như vậy sớm muộn gì vũng sẽ khiến người khác chú ý.
Từ từ ta sẽ nói cho nàng sự khác biệt của thế giới này! Bây giờ ta chỉ có thể nói rằng ở đây, tuy phần lớn dân chúng có thể học chữ nhưng học vấn chính thống cùng ngũ hành, dịch kinh, cả số học nữa thì chỉ có những con cháu dòng dõi quan lại mới có thể học. Dân chúng bình thường còn không có cơ hội tiếp xúc huống chi là nhà thương nhân.”