Mục lục
[Dịch]Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra Giang Mộ Yên căn bản không biết cái nơi gọi là Sơn Nam kia rốt cuộc ở đâu. Tuy nàng đã xem qua bản đồ Bùi Vũ Khâm vẽ nhưng cũng không có cẩn thận ghi nhớ hết tất cả những địa danh. Một số châu huyện thì còn biết đại khái, nhưng mấy địa phương nhỏ nhỏ, nàng lại không có ấn tượng gì. Mà Sơn Nam này lại chính là như vậy.

Nhưng dù thế, Giang Mộ Yên vẫn bình tĩnh, thong dong “Vậy xin hỏi ba vị khách quý lần này đặc biệt đến Bùi gia là có chuyện gì quan trọng sao? Lão gia mấy hôm nay bận rộn ngày đêm, thật là quá mức vất vả. Bản phu nhân bất tài nhưng cũng học số học được mấy ngày, đối với chuyện kinh doanh cũng coi như biết một nửa, không bằng ba vị khách quý nói ta nghe một chút thế nào?”

“Yên nhi, nàng đang mang thai, nên trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi. Chút việc nhỏ ở đây, một mình ta xử lý được rồi!”

Nghe Giang Mộ Yên nói vậy, người đầu tiên sốt ruột không phải là ba kẻ tự xưng là khách thương đến từ Sơn Nam kia mà là Bùi Vũ Khâm. Giữa chân mày của hắn thậm chí còn ẩn vẻ thỉnh cầu như không muốn nàng nhúng tay vào.

Tình hình như vậy lại khiến Giang Mộ Yên càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, cũng không định dễ dàng rời đi. Nhưng bây giờ dù sao cũng đang ở trước mặt người khác, Bùi Vũ Khâm là trượng phu của nàng, người làm thê tử là nàng bất luận thế nào cũng phải cho trượng phu mình mặt mũi. Cho nên nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy, Giang Mộ Yên dù có trăm ngàn nghi vấn trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng gật đầu “Lão gia, thân thể thiếp thân không có gì đáng lo. Nhưng nếu là chuyện nhỏ thì chắc lão gia đã trao đổi xong với mấy vị khách quý đây rồi, có rảnh thì cùng thiếp thân tản bộ một chút đi. Dạo này thắt lưng thiếp thân hơi mỏi, nằm thế nào cũng không thoải mái!”

Bùi Vũ Khâm thấy Giang Mộ Yên lôi cả xưng hô ‘lão gia’, ‘thiếp thân’ ra liền biết trong lòng nàng tức giận rồi, chỉ là muốn giữ mặt mũi cho hắn trước mặt người khác nên mới không lộ vẻ không vui ra thôi, trong lòng hắn không khỏi âm thầm kêu khổ.

Ba vị khách thương Sơn Nam kia cũng không biết tâm tình của Bùi Vũ Khâm lúc này, bất quá bọn họ biết nếu Giang Mộ Yên đã đến đây, vậy những chuyện đã bàn lúc trước đành phải tạm thời gác lại. Dù sao đó là nhược điểm bọn họ dùng để khống chế Bùi Vũ Khâm, nếu thật sự nói toạc ra cho Giang Mộ Yên biết thì Bùi Vũ Khâm không chừng sẽ bất chấp, vậy mục đích bọn họ muốn cũng không thể đạt được. Cho nên không đợi Bùi Vũ Khâm trả lời, ba nam nhân vốn đã đứng dậy lập tức lên tiếng “Phu nhân đến đúng lúc lắm. Chúng ta và Bùi lão gia vừa vặn đã bàn xong, bây giờ đang chuẩn bị cáo từ. Nếu phu nhân đã bị mỏi thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa. Cáo từ!”

“Ba vị khách quý đi cẩn thận. Có cần bản phu nhân an bài chỗ ở cho ba vị khách quý hay không?” Giang Mộ Yên khách khí hỏi, nhưng đuôi mắt lại lộ ra vẻ lạnh như băng.

Ba người kia cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ chắc Giang Mộ Yên đã nghe được câu nói không khách khí của họ với Bùi Vũ Khâm ban nãy rồi nên lúc này mới dùng cách đó đáp lại bọn họ.

Trước khi đến đây, ba người cũng đã điều tra qua chủ mẫu trẻ tuổi này của Bùi gia rồi, cũng biết tuyệt đối không thể dùng tuổi để đánh giá trí tuệ và thủ đoạn của nàng. Giờ gặp mặt, thấy được sự bao che khuyết điểm cùng miệng lưỡi lợi hại của nàng thì trong lòng không khỏi càng xác định lời đồn quả không sai. Bùi gia bây giờ quả nhiên là do tân phu nhân Giang Mộ Yên của Bùi Vũ Khâm quản nửa bầu trời.

Nghĩ vậy, trong lòng ba người đều nhất trí nhận định động tác bọn họ phải nhanh lên. Nếu không, lỡ như Bùi Vũ Khâm này bị Giang Mộ Yên nuốt gọn thì mục đích ban đầu của bọn họ sợ là cũng sẽ thất bại.

Trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng họ lại khách khí nói “Bùi phu nhân thật sự là quá khách khí rồi. Bất quá ý tốt của phu nhân, chúng tại hạ tâm lĩnh. Khách điếm chúng ta đã đặt phòng rồi, nếu Bùi lão gia quyết định xong thì chỉ cần cho người đến nơi tại hạ ở thông tri một tiếng là được. Cáo từ!”

Nói xong, ba người lập tức rời đi.

Giang Mộ Yên thấy chân trước bọn họ vừa đi đã thản nhiên nói một câu với không khí “Vũ, phái hai người đi theo bọn họ!”

Không ai đáp lại, Giang Mộ Yên cũng không xác định ‘Vũ’ có nghe lệnh nàng hay không nhưng nàng cược, cược Vũ Khâm nhất định sẽ không giới hạn quyền hạn của nàng trong việc sử dụng ‘Vũ’. Cho nên sau khi nói câu đó, Giang Mộ Yên liền giương mắt nhìn Bùi Vũ Khâm “Lão gia, đối với ba kẻ tự xưng là khách thương Sơn Nam này, còn thêm sự bận rộn dị thường mấy hôm nay nữa, ngài không có gì muốn nói với ta sao?”

“Yên nhi…”

“Nếu lão gia cảm thấy không cần phải nói cho người làm thê tử là ta thì không nói cũng được, cần gì phải bảo Thanh Thư, Triển tiên sinh bọn họ tham gia diễn trò, cùng lừa gạt ta chứ? Phàm những chuyện lão gia ngài không muốn ta biết, ta đã bao giờ hỏi đến chưa?”

“Yên nhi, aiz, nàng đừng như vậy. Chuyện này là ta không đúng, làm không được thỏa đáng, ta sai rồi. Nàng cũng đừng ‘lão gia’, ‘lão gia’ nữa, gọi đến lòng ta hoảng cả lên!”

Giang Mộ Yên thấy hắn cười khổ lại mang mấy phần lấy lòng bước đến thì liền quay lưng lại “Không được thỏa đáng? Chỉ có bốn chữ không được thỏa đáng thôi sao? Lúc trước khi thành thân, lão gia đã nói với ta thế nào?”

“Yên nhi, ta, ta không phải là sợ nàng lo lắng, suy nghĩ quá nhiều ảnh hưởng đến thân thể thôi sao? Thai này thật vất vả chúng ta mới…”

“BÙI, VŨ, KHÂM! Đây không phải lý do chàng giấu diếm và bảo mọi người nói dối ta. Chàng, rốt cuộc có nói hay không?”

Giang Mộ Yên vừa nghe hắn đề cập đến chuyện mang thai thì lập tức nổi giận. Nàng trước giờ chưa từng lớn tiếng gọi cả họ tên Bùi Vũ Khâm nhưng lúc này vừa xoay người đã hét một câu như thế.

Triển Tịch và Nghênh Phong đứng cách đó không xa cũng nghe được tiếng rống giận của Giang Mộ Yên, lập tức không hẹn mà cùng rụt cổ, đồng thời nhìn nhau, trong lòng đều nổi lên một suy nghĩ, chính là: Lần này lão gia thảm rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK