Mục lục
[Dịch]Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn bây giờ, hắn cần phải nhanh chóng nghĩ cách chữa khỏi cho ánh mắt Giang Mộ Yên. Mắt nàng không thể mù được, hắn còn trông cậy rất nhiều vào nàng mà.

Đương nhiên, hắn cũng rất muốn nhìn xem biểu tình khi Giang Mộ yên biết Bùi gia và nàng cuối cùng đều thuộc về Bùi Huyền hắn sẽ ra sao. Tuyệt vời đến cỡ nào a!

Nhưng Bùi Huyền đã suy nghĩ theo hướng quá tích cực rồi, bởi vì sự thật thường sẽ không như ý. Tình hình đó ba ngày sau sẽ xảy ra, nhưng lúc này hắn vẫn chưa ý thức được.

~

“Đưa phu nhân của ta an toàn trở về, bất luận chủ tử của các ngươi muốn gì, Bùi Vũ Khâm ta đều sẽ dâng hai tay. Nếu không, ai cũng đừng mong đoạt được, tất cả chỉ có thể cá chết lưới rách mà thôi.”

Bùi Vũ Khâm cúi mắt, ngồi ngay ngắn trong một góc sảnh của trạch viện bí mật ở Phỉ Thúy thành. Đối với chung trà thượng đẳng mà nha hoàn đưa đến tay, hắn chỉ làm như không thấy. Tất nhiên, cũng không để nam nhân đang ngồi đối diện vào mắt.

Người kia thấy Bùi Vũ Khâm chỉ đến một mình, vốn tưởng là hắn đã nghĩ thông suốt nên quyết định hợp tác với bọn họ, nhưng không ngờ câu đầu tiên Bùi Vũ Khâm nói ra lại là giọng điệu cứng rắn như vậy, hắn không khỏi ngẩn người. Một lúc lâu sau, hắn mới cười cười “Bùi lão gia, không biết ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ tôn phu nhân đã gặp chuyện gì rồi sao?”

Một câu hỏi của người nọ lại khiến Bùi Vũ Khâm đột ngột ngẩng đầu, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh như băng.

“Đủ rồi! Sự nhẫn nại của ta có giới hạn. Vẫn là câu đó, trả Yên nhi lại cho ta, toàn bộ Bùi gia, bao gồm cả thứ chủ tử các ngươi muốn kia, ta đều dâng ra. Đừng ai vòng vo nữa!

Nhưng nếu trước hừng đông mà còn chưa thấy phu nhân của ta hoàn hảo trở lại thì đừng nói một phần tài sản của Bùi gia các ngươi cũng đừng hòng có, ngay cả thứ kia, ta tình nguyện hủy nó cũng sẽ không đưa các ngươi. Ta nói hết lời như vậy, các ngươi tự suy nghĩ đi!”

Bùi Vũ Khâm nói xong liền phất tay đứng dậy, bộ dáng chuẩn bị rời đi.

Người nọ thấy Bùi Vũ Khâm không phải đang nói giỡn, lại thêm vẻ mặt tàn khốc của hắn, lập tức hiểu ra Giang Mộ Yên kia là thật sự mất tích, mà Bùi Vũ Khâm lại cho rằng người bắt nàng đi là bọn họ.

Nhất thời người nọ cũng vội vàng đứng dậy vươn tay ngăn Bùi Vũ Khâm lại “Bùi lão gia, ngươi tuyệt đối là hiểu lầm rồi. Ta cam đoan người của chúng ta không hề động đến một sợi tóc của phu nhân ngươi, càng không có bắt cóc nàng đi để thúc giục ngươi ra quyết định. Chuyện này ta có thể dùng đầu để bảo đảm!”

“Hừ, các ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Trên đời này, người biết được bí mật của ta chỉ có các ngươi. Các ngươi lấy bí mật đó ra để uy hiếp ta, muốn ta trả giá để trao đổi, ta còn có thể chấp nhận. Nhưng bây giờ, các ngươi cư nhiên bắt cả phu nhân của ta. Hừ, vậy không còn gì để bàn nữa.

Phu nhân của ta cũng đã rơi vào tay các ngươi rồi. Bí mật đó các ngươi muốn công bố thế nào thì cứ làm đi. Cùng lắm thì danh dự cá nhân ta đi quét rác mà thôi. Kỳ thật ta căn bản không để ý đến nó, người ta để ý chỉ có phu nhân của ta mà thôi. Các ngươi cũng biết điểm đó nên mới đến tìm ta không phải sao? Nếu đã vậy, cần gì phải làm điều thừa mà bắt đi phu nhân của ta?”

“Bùi lão gia, ngươi thật sự hiểu lầm. Chúng ta tuyệt đối không có ai bắt đi phu nhân ngươi. Nếu ngươi không tin thì ta lập tức triệu hồi tất cả mọi người bên ngoài đến đây hỏi hết. Ngươi cũng nói chúng ta nắm giữ bí mật đó là đã đủ để bức Bùi lão gia ngươi đồng ý với yêu cầu của chúng ta rồi, chúng ta cần gì phải đâm ngang, vẽ rắn thêm chân đi bắt cóc phu nhân của ngươi chứ?”

“Hừ, chuyện này thì phải hỏi các ngươi mới đúng. Có lẽ các ngươi không có kiên nhẫn hoặc là chủ tử của các ngươi không muốn cho ta thời gian suy nghĩ, do dự nữa nên mới bức ta cho các ngươi câu trả lời thuyết phục trong thời gian ngắn nhất.

Tóm lại, đừng nhiều lời vô nghĩa nữa. Vẫn là câu đó, trả phu nhân lại cho ta, ngàn vạn tài phú của Bùi gia, cả thứ kia nữa, Bùi Vũ Khâm đều hai tay dâng lên. Nếu trước hừng đông mà phu nhân ta còn chưa trở về, thì tất cả cùng chết đi!”

Bùi Vũ Khâm đẩy người kia ra, đi về phía trước.

Người kia lập tức cảm thấy bị chọc giận đến mức trên đầu sắp bốc khói đem: “Bùi Vũ Khâm, chúng ta thật sự không có bắt phu nhân của ngươi!”

“Các ngươi không bắt, vậy giúp ta tìm ra kẻ bắt cóc. Điều kiện tiên quyết để ta hợp tác với các ngươi chính là phu nhân của ta phải khỏe mạnh trở về. Bây giờ chỉ cần chưa tìm thấy phu nhân ta, vậy không cần bàn nữa!”

“Bùi Vũ Khâm. Ngươi, ngươi đây là cứng rắn muốn đổ chậu phân lên đầu chúng ta?”

“Các ngươi có thể không chấp nhận. Cứ chờ xem đi!”

Bùi Vũ Khâm không hề quay đầu đi thẳng ra cửa, vừa đi vừa nói: “Đương nhiên, các ngươi cũng có thể dứt khoát giết hoặc nhốt ta lại ngay bây giờ, tạo thành cục diện ta cũng mất tích, sau đó tìm cái cớ để công khai tiếp nhận Bùi gia thử xem. Làm vậy, không phải các ngươi không cần bàn điều kiện với ta mà vẫn có tài phú trên trời rơi xuống hay sao?”

Người nọ nhất thời nghẹn lời, không thể nói gì.

Nếu có thể làm vậy, bọn họ còn cần phải quanh co lòng vòng đến mức này sao?

Bùi Vũ Khâm này là biết chắc bọn họ không dám dùng thủ đoạn chính diện nên mới không chút sợ hãi như vậy.

Nhưng mà chết tiệt, rốt cuộc là tên nào đục nước béo cò, bắt cóc Giang Mộ Yên ngay thời điểm mấu chốt này chứ?

Chân trước của Bùi Vũ Khâm vừa bước ra khỏi trạch viện, sau lưng, người kia đã phẫn nộ đập bàn: “Người đâu?”

“Đại nhân, có thuộc hạ!”

“Chết tiệt, nhanh chóng điều tra cho ta, là tên ngu xuẩn không có mắt nào đã bắt cóc Giang Mộ Yên? Mau đưa người trở lại cho ta. Còn ngại chuyện này chưa đủ khó phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK