Vì đang ở trong chùa nên ngay cả huân hương cũng là mùi gỗ đàn hương khiến người ta cảm thấy thoải mái. Giang Mộ Yên hít sâu một hơi, cảm khái nói “Vũ Khâm mùi này thơm quá. Mỗi lần ngửi nó ta đều cảm giác như là được về quê hương của mình vậy.”
Bùi Vũ Khâm nghe nàng nói vậy thì liền sủng nịch nở nụ cười “Nếu Yên nhi thích thì sau này trong phòng chúng ta cũng đốt huân hương như vậy.”
“Vậy sao được? Chàng sủng ta như thế sẽ khiến ta trở nên kiêu ngạo.”
Giang Mộ Yên ngoài miệng thì nói vậy nhưng biểu tình lại rất thỏa mãn, vui vẻ. Nàng vươn tay chỉ vào đĩa mứt mơ trên bàn “Vũ Khâm, chàng cũng nếm thử xem, thứ này ngon lắm. Sáng giờ chàng cũng chưa ăn gì, ăn mấy miếng này lót dạ trước đi. Thế nào?”
Bùi Vũ Khâm bình thường cũng không có hứng thú với những món điểm tâm lắm nhưng thấy Giang Mộ Yên hưng phấn giới thiệu như vậy, hắn cũng mỉm cười bốc một viên đưa vào miệng. Vừa cắn một cái, hắn liền nhíu mày “Chua quá! Yên nhi, mứt chua như vậy sao nàng ăn được?”
“Chua lắm sao? Ta cảm thấy vừa ăn mà!”
Giang Mộ Yên cũng giật mình, nhưng sau đó liền nở nụ cười “Haha, chàng thấy chua thì đừng ăn nữa. Ta quên, nam tử như chàng bình thường cũng không thích mấy món ăn vặt như nữ nhân, khó trách chàng không quen. Ta cảm thấy mùi vị này là vừa ăn rồi, chàng lại thấy chua!”
Bùi Vũ Khâm thấy bộ dáng Yên nhi cười vui vẻ như vậy, biết nàng cũng không vì chuyện hắn không thích món điểm tâm nàng giới thiệu mà buồn bực thì không nhịn được lắc đầu nở nụ cười “Xem ra trên phương diện ăn điểm tâm, người làm tướng công là ta không thể phụ xướng phu tùy rồi.”
Bùi Vũ Khâm vừa nói vậy, không chỉ Giang Mộ Yên mà cả Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt đang đứng hầu hạ bên cạnh cũng nhịn không được mà che miệng cười. Xem ra lão gia của bọn họ càng ngày lại càng hài hước, cởi mở hơn rồi, giờ còn nói giỡn nữa. Phải biết rằng ngày thường, lão gia tuy nhìn có vẻ ôn hòa tốt tính nhưng trên thực tế lại là một người rất nghiêm túc.
Hơn nửa canh giờ sau, Giang Mộ Yên đã ăn gần hết đĩa mứt mơ vào bụng rồi, Bùi Vũ Khâm thì chỉ uống một ít trà. Hồng Nguyệt và Thanh Thư lại nhìn nhau cười, cảm thấy vô cùng vui vẻ vì mấy ngày nay, phu nhân hôm nào cũng ngoan ngoãn ăn hết lượng lớn đồ ăn mà bọn họ chuẩn bị.
Nhìn xem, mới chỉ năm sáu ngày thôi mà phu nhân gần như đã khôi phục lại bộ dáng trước đây rồi. Số thịt bị mất đi do say xe mấy hôm trước cuối cùng cũng đã trở lại, thật đúng là không dễ dàng a.
Giang Mộ Yên cũng không biết trong lòng Thanh Thư và Hồng Nguyệt đang có ý định vỗ béo nàng như heo con, nàng chỉ cảm thấy bụng đã hơi no rồi, rất thỏa mãn. Cuối cùng, Giang Mộ Yên nâng chung trà lên định uống một ngụm, xem như chấm dứt bữa ăn nhẹ trước giờ cơm này.
Nhưng biến cố đã xảy ra ngay lúc nàng vừa cầm lấy chung trà, Giang Mộ Yên đột nhiên cảm thấy trong bụng như bị thứ gì đó đâm mạnh, liền thất thanh ‘A’ một tiếng, chung trà cũng trượt tay rơi xuống, lăn vài vòng rồi rớt xuống đất vỡ tan, nước văng tung tóe.
Tất cả chuyện này đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, đợi đến khi Bùi Vũ Khâm, Hồng Nguyệt và Thanh Thư phản ứng lại thì Giang Mộ Yên đã đau đến mức ngã từ trên ghế xuống.
Đồng tử trong mắt Bùi Vũ Khâm nhất thời co lại, nhanh chóng đưa tay qua, cuối cùng cũng đỡ được Giang Mộ Yên vào lòng trước khi nàng ngã xuống đất.
“Yên nhi, nàng làm sao vậy? Đau ở đâu?”
“Vũ, Vũ Khâm, bụng, bung, ta đau quá!”
Giang Mộ Yên vừa nói xong, thình lình trong bụng lại giống như bị cái gì đó đâm mạnh, lại lần nữa hét lên.
Đau bụng?
Ba người lập tức chuyển mắt về dĩa mứt mơ giờ đã trống không trên bàn. Chẳng lẽ có độc?
Dù sao nếu là trà có vấn đề thì Bùi Vũ Khâm cũng có uống mà, sao hắn lại không có chuyện gì mà chỉ một mình Yên nhi gặp nạn? Mà mứt mơ kia, hắn vì ngại chua nên chỉ ăn một miếng nhỏ, nhưng Yên nhi lại ăn cả một dĩa. Bùi Vũ Khâm muốn không nghi ngờ dĩa điểm tâm này có vấn đề cũng khó.
Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư tất nhiên cũng cảm thấy nhất định là có người động tay động chân với mứt mơ.
Hồng Nguyệt là người đích thân đến phòng bếp kêu người ta chuẩn bị thứ này, tất nhiên là sẽ gánh trách nhiệm, nàng nháy mắt liền quỳ xuống “Lão gia, phu nhân, nô tỳ có tội!”
“Bây giờ nói chuyện này làm cái gì? Còn không mau đi mời đại phu đến!”
Lần đầu tiên trong đời, Bùi Vũ Khâm vì lo lắng mà rống lớn như vậy.
Hồng Nguyệt lúc này mới ý thức được mình lại phạm sai lầm, lập tức lảo đảo đứng dậy chạy ra cửa tìm đại phu.
Mà cùng lúc đó, hai bóng người cũng nhanh chóng bay vút vào phòng từ ngoài cửa, đúng là Triển Tịch cùng Nghênh Phong.
Hai người bọn họ vốn cũng đang ở gần đó, vừa nghe tiếng kêu đau của Giang Mộ Yên và tiếng rống giận của Bùi Vũ Khâm liền biết đã xảy ra chuyện rồi. Cả hai lập tức nhún người mấy cái, vọt nhanh đến nơi này.
“Triển Tịch, Nghênh Phong, mau, Yên nhi trúng độc!”
Một người đang êm đẹp lại vì ăn một đĩa điểm tâm mà kêu đau bụng, hơn nữa còn đau đến mặt mày trắng bệch như vậy, Bùi Vũ Khâm tuyệt đối khẳng định là Yên nhi đã trúng độc.
Nghênh Phong cùng Triển Tịch cũng không đợi Bùi Vũ Khâm nói đã mỗi người cầm một bên cổ tay Giang Mộ Yên bắt mạch. Trong nháy mắt, sắc mặt bọn họ đều trở nên khó coi. Gần như cùng lúc, ánh mắt hai người đồng loạt chuyển lên cái lư đựng huân hương đang đốt trên bàn. Sự ăn ý nhờ hợp tác nhiều năm khiến bọn họ gần như đồng thời vung chưởng đánh lên cái lư hương kia.
Nhất thời, lư hương bị chưởng lực của hai người đánh bay ra xa khỏi phòng, sau đó mới vỡ nát trên không rồi rơi xuống đất.
“Độc tam tuyệt thảo!”