Mục lục
[Dịch]Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ring.

“Tiểu thư? Tiểu thư!”

Nhìn sắc mặt không tốt của Giang Mộ Yên hơn nửa ngày, Hồng Nguyệt không nhịn được nữa mà nhẹ nhàng gọi mấy tiếng. Chung quy cũng không thể cứ đứng đây ngẩn người chứ?

“Chuyện gì vậy, Hồng Nguyệt?” Giang Mộ Yên bị gọi hồi hồn, ngược lại uể oải hỏi vì sao Hồng Nguyệt gọi nàng.

“Tiểu thư, không phải nô tỳ có chuyện, là cô. Cô không sao chứ? Sắc mặt rất khó coi a, có phải thân thể cảm thấy không thoải mái hay không?”

“Không có, chúng ta trở về đi!”

Giang Mộ Yên lắc đầu, sao lại là thân thể không thoải mái, nàng là trong lòng cảm thấy thực mất mát a.

Nhất thời xoay người bước ra khỏi phòng bếp ‘lạc hậu’ này, nàng cảm thấy hoàn toàn không cần đi thử xem có thể nặn ra được cái bánh ngọt từ căn bếp này hay không.

Thời gian rất quý giá, còn không bằng dùng để suy nghĩ xem nên đưa quà gì cho Bùi Vũ Khâm còn tốt hơn. Dù sao cũng đã mạnh miệng nói trước rồi, đến lúc đó nếu tay không đến dự, Bùi Vũ Khâm tất nhiên sẽ không nói gì, nhưng nàng cũng cảm thấy không có mặt mũi gặp hắn.

“Ai — tiểu thư, cô đi chậm một chút, cẩn thận coi chừng ngã, tiểu thư –”

Hồng Nguyệt lảo đảo vừa chạy vừa hô sau lưng nàng, Giang Mộ Yên nhất thời phất phất tay, đầu cũng không quay lại mà dặn “Hồng Nguyệt, ta không sao, em đừng đi theo, đi làm chuyện của em đi, ta tự biết đường về phòng!”

“Tiểu thư –”

Hồng Nguyệt nhìn bộ dáng tiểu thư nhà mình không để ý hình tượng mà nâng váy chạy, nhất thời kinh ngạc đến tròng mắt cũng muốn rớt ra. Tiểu thư, tiểu thư thế nhưng đang chạy?

Tiểu thư bình thường chỉ cần nàng đi hơi nhanh một chút đã trách cứ nàng không ra dáng vậy mà lại đang chạy trong sân?

Hồng Nguyệt lúc này không thể không tin tưởng tiểu thư nhà mình là thật sự ‘bị bệnh’, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, nên tính cách cùng hành vi mới thay đổi nhiều đến thê.

~

“Mẫu thân, vừa rồi người đến chỗ thúc thúc cáo trạng Dạ Tập?”

Bùi Phong sáng sớm đã ra ngoài, giờ mới trở về. Vừa bước vào cửa lớn Bùi gia đã nghe được chuyện mẫu thân của mình mâu thuẫn với Bùi Dạ Tập, còn quậy tới chỗ Bùi Vũi Khâm. Hơn nữa bây giờ Bùi Dạ Tập sau khi bị thúc thúc dùng gia pháp đánh lại bị phạt đến thẳng từ đường mà quỳ, nghe nói mấy đại phu đã đến đó xem vết thương cho Bùi Dạ Tập, hắn không khỏi chạy nhanh đi tìm Tần Hồng Diệp hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

“Phong nhi, con trở về vừa đúng lúc! Con nghe ai nói là nương đi cáo trạng nó, sao không nghe nói là Dạ Tập nói lời không phải làm tổn thương nương trước?”

Tần Hồng Diệp thấy con hiếm khi mới đến đây, vậy mà một câu hỏi thăm ân cần còn chưa có đã vội trách tội nàng thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Nghĩ đến nàng khổ tâm cùng bận rộn mưu tính như vậy, không phải đều là suy nghĩ cho tương lai của con sao?

“Nương – người biết con không có ý này. Nương, con hỏi là đến tột cùng có phải người qua bên thúc thúc nói chuyện Dạ Tập không đúng nên mới khiến thúc thúc giận dữ, lần đầu tiên dùng gia pháp phạt Dạ Tập hay không?”

Bùi Phong thấy sắc mặt không tốt của mẫu thân, cũng biết trong lòng nàng cảm thấy ủy khuất, nhưng trong nhà này, rất nhiều chuyện không phải nương hắn nói là được.

Cho dù nàng sống trong cái nhà này đã nhiều năm, nhưng thúc thúc là người nội liễm lại thâm trầm, ai dám nói có thể nhìn thấu hắn chứ?

Dạ Tập là đứa con duy nhất của thúc thúc. Nhiều năm qua, cho dù Dạ Tập dưỡng bao nhiêu tiểu thiếp ở bên ngoài, hoàn toàn bỏ qua gia huấn của Bùi gia, nhưng thúc thúc cũng chưa nói một chữ, cũng chưa dùng đến gia pháp một lần nào.

Nhưng là lúc này, thúc thúc vì một chút buồn rầu của nương mà lấy gia pháp nghiêm khắc phạt Dạ Tập, chuyện này là từ trước đến giờ chưa từng có. Đương nhiên trước giờ, mẫu thân cũng đều ghi nhớ Dạ Tập là con duy nhất của thúc thúc nên vẫn rất che giấu cùng nhân nhượng hành vi của hắn. Nhưng đã nhịn được nhiều năm như vậy, sao lúc này tự dưng nương hắn lại không nhịn được nữa chứ?

“Đúng thì thế nào, tại con chưa nghe được nó đứng trước cửa mắng Mộ Yên khó nghe đến cỡ nào, cái gì mà rùa đen rút đầu, lời nói lưu manh đầu đường xó chợ gì đó, nó đều lấy ra nhục mạ Mộ Yên. Nương bất quá vì tức giận nên mới nói nó hai câu, nó liền chặn họng ta!

Lúc đó đang là ban ngày ban mặt, mọi người đều chứng kiến nha, nương nói gì đi nữa cũng là bá nương của nó, tổn hại ta như vậy, nếu ta không xuất ra chút mặt mũi, về sau nương còn có thể gặp người, có thể yên ổn sống ở Bùi gia nữa sao?

Ta chỉ nghĩ là Bùi Vũ Khâm gọi nó qua răn dạy một chút, trừng phạt sơ sơ là được rồi, để nương cũng có bậc thang bước xuống. Nhưng mà ai ngờ Bùi Vũ Khâm lại hung hăng phạt đánh Dạ Tập. Ta thấy Dạ Tập bị đánh đến như vậy, cũng biết chuyện lần này có chỗ bất thường, sau đó không phải cũng đã mở miệng cầu tình cho nó rồi sao?”

Tần Hồng Diệp cũng là thật sự không nghĩ tới Bùi Vũ Khâm lại ra tay đánh Bùi Dạ Tập, dù sao nhiều năm như vậy, Bùi Vũ Khâm có bao nhiêu dung túng cùng sủng nịch đứa con này, bọn họ đều thấy rõ ràng.

Cũng là vì nghĩ đến điểm đó nên nàng mới đi cáo trạng, bất quá cũng chỉ là muốn một tiếng xin lỗi của Bùi Dạ Tập mà thôi. Lại không ngờ Bùi Vũ Khâm vậy mà lại quyết liệt đến thế, đánh Bùi Dạ Tập hoàn toàn không chút lưu tình, khiến nàng cuối cùng lời xin lỗi không nhận được, ngược lại mang tội hại Bùi Dạ Tập bị đánh.

Chuyện này cũng khiến trong lòng Tần Hồng Diệp rất bất an, có điều trước mặt Bùi Phong con mình nên ngại nói ra thôi.

“Nương — aiz!”

Bùi Phong muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng, chỉ thở dài một hơi rồi xoay người rời đi.

“Đợi chút, Phong nhi, con vừa trở về, bây giờ muốn đi đâu?” Nhị phu nhân Tần Hồng Diệp thấy Bùi Phong định rời đi liền vội vàng kêu lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK