Bùi Vũ Khâm vẫn đứng bên cạnh Giang Mộ Yên, thật ra từ khi thấy đứa cháu Bùi Huyền lúc còn đứng ở cầu thang khi nãy thì hắn đã biết chuyện hôm nay sợ là sẽ phức tạp rồi.
Quả nhiên bắt đầu từ tiếng ‘hờn dỗi’ kinh hỉ kia của Vương Minh Châu, chuyện liền diễn ra như những gì hắn đã đoán, hoàn toàn phát triển theo hướng không tốt.
Bùi Vũ Khâm hiểu tính tình Yên nhi, sau khi nghe Bùi Huyền nói những lời nhục nhã Vương Minh Châu, hắn biết Yên nhi khẳng định sẽ lên tiếng bênh vực Vương Minh Châu. Quả nhiên không bao lâu hắn đã thấy Yên nhi bước lên phía trước, cũng nói ra những lời khiến Bùi Huyền không thể xuống đài một cách êm đẹp đó.
Chuyện đã đến nước này, Bùi Vũ Khâm ngoại trừ thầm thở dài trong lòng vì Yên nhi sợ là đã đắc tội thêm một người của Bùi gia nữa thì không còn cảm khái gì khác.
Mắt thấy Bùi Huyền sắp nhịn không được mà phun hỏa, nếu hắn còn không mở miệng nữa thì sợ là không kịp mất thôi. Vậy nên Bùi Vũ Khâm nhẹ giọng nói “Yên nhi, chuyện này hay là chờ về nhà rồi nói được không?”
Giang Mộ Yên không nghĩ rằng mình trách Bùi Huyền là sai, nhưng khi quay đầu thấy ánh mắt ôn nhuận của Bùi Vũ Khâm thì liền nuốt lại những lời định nói tiếp. Nàng nghĩ chắc Vũ Khâm cố kỵ giờ đang ở bên ngoài. Người Trung Quốc có câu ‘chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra’, nàng thân là chủ mẫu mà lại trách cứ con cháu ngay trước công chúng như vậy hình như cũng không quá thích hợp.
Vừa nghĩ vậy, Giang Mộ Yên cũng hiểu lời Bùi Vũ Khâm, lập tức im lặng gật đầu.
“Huyền nhi, con và mấy vị bằng hữu đàm đạo xong chưa? Nếu xong rồi thì cùng nhau trở về đi, ta có lời muốn nói với con.”
Trần an Yên nhi xong, Bùi Vũ Khâm liền chuyển tầm mắt về phía Bùi Huyền.
Bùi Huyền bị xấu mặt như vậy trước bàn dân thiên hạ, lửa giận trong lòng sao có thể dằn xuống? Cho dù người đứng trước mặt là thúc thúc Bùi Vũ Khâm mà hắn vẫn luôn kiêng kị, lúc này hắn cũng bất chấp. Hình tượng nho nhã trước đây giờ đã cháy sạch không còn một mảnh, có chăng chỉ là vẻ hung hiểm cùng oán độc “Bọn họ không phải bằng hữu của ta. Ta cũng không có một đám bằng hữu nào khinh thường ta như vậy!
Về phần thúc thúc có lời muốn nói với ta? Vậy không cần, đứa cháu là ta không có gì để nói với thúc thúc ngài. Nữ nhân ngu ngốc béo như heo của Vương gia này ta sẽ không thú. Về phần thúc thúc ngài cùng vị tân ‘thẩm thẩm’ này, hừ, nếu muốn đuổi Bùi Huyền ta ra khỏi nhà thì cứ nói rõ, không cần phải cố ý gài bẫy như vậy để bức ta đi. Ta không phải Bùi Ngu, lại càng không là Bùi Dạ Tập!”
Nói xong, hắn liền âm lãnh nhìn lướt qua Giang Mộ Yên, sau đó còn có vẻ khủng bố nở nụ cười: “Giang Mộ Yên, ngươi chỉ là một nữ nhân mà thôi, cũng muốn hô mây gọi gió hay sao? Đúng là giỏi lắm.
Ngươi đã có tâm cơ như vậy, cũng khó trách người khác xuống tay với ngươi không lưu tình. Vốn ta còn cảm thấy Lâm Quỳnh Hoa làm hơi quá đáng, giờ xem ra là ngươi đáng bị như vậy. Hừ!”
Bùi Huyền nói xong liền dùng sức phất tay, đẩy Vương Minh Châu rồi lướt qua bọn họ, tiêu sái xuống lầu rời đi.
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đều không ngờ Bùi Huyền vốn luôn tỏ ra vô dụng, yếu đuối trước mặt bọn họ lại có một mặt như thế này. Hai người quả thực không thể tin những lời ác độc đó lại có thể được nói ra từ miệng Bùi Huyền.
Giang Mộ Yên sẩy thai, sau này không thể mang cốt nhục của Vũ Khâm được nữa. Đó vốn chính là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng. Giờ Bùi Huyền không những nói thẳng ra trước mặt công chúng mà hắn còn lên án nàng bị như vậy là xứng đáng. Chuyện này thật sự khiến Giang Mộ Yên tức giận đến lồng ngực cũng phát đau.
Sắc mặt Bùi Vũ Khâm cũng trầm hẳn xuống. Bùi Huyền này đúng là to gan lớn mật.
Mà Vương Minh Châu đầu sỏ gây nên mọi chuyện lúc này thấy người trong lòng đi mất thì liền ‘bạch’ một tiếng ngồi xuống đất, bắt đầu gào khóc. Nàng không ngừng dùng loại thanh âm khiến người ta nghe xong chỉ cảm thấy phát hoảng mà hô “Huyền lang ~~ Huyền ca ca a ~~ Chàng trở lại đi a ~~ Vì sao lại không cần người ta ~~ Ngươi ta đã làm sai cái gì! Ô ~~ Huyền lang….”
Tiếng la kia có lực sát thương còn lớn hơn cả tiếng quỷ khóc sói gào. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người liền trở nên gà bay chó sủa, đều tranh nhau chạy ra khỏi cửa Phỉ Thúy lâu.
Không đến một chén trà nhỏ sau, trong Phỉ Thúy lâu ngoại trừ Vương Minh Châu vẫn đang gào khóc cùng điếm tiểu nhị đáng thương không thể rời khỏi cương vị công tác thì tất cả khách nhân đều đã chạy mất dép. Cả Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên cũng không thể chịu nổi hành động này của Vương Minh Châu nên đã cùng Thanh Thư và Triển Tịch trốn ra ngoài, lên xe ngựa từ lâu.
Từ khi khai trương đến giờ, lần đầu tiên Phỉ Thúy lâu gặp phải tình trạng vắng vẻ không một vị khách như thế này.
~
Trong xe, không khí có vẻ lạnh lẽo.
Tiếng bánh xe lăn trên con đường lát đá cũng có thể nghe rõ. Tiếng nói chuyện huyên náo người đến người đi trên đường tựa hồ không hề liền quan đến mọi người trong xe.
“Yên nhi, Bùi Huyền như vậy đúng là quá đáng. Chuyện này ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng, nàng cũng đừng khổ sở trong lòng!”
Những lời trấn an dư thừa, Bùi Vũ Khâm sẽ không nói. Nhưng đối với hành vi dám xát muối lên miệng vết thương của cả hắn và Yên nhi trong khi rõ ràng là mình làm sai của Bùi Huyền, trong lòng hắn cũng rất tức giận. Thật sự không thể quá dung túng Bùi Huyền mà.
Giang Mộ Yên đầu tiên là im lặng một lúc, sau đó mới lắc đầu “Đừng! Lời Bùi Huyền nói tuy quá đáng nhưng ta cũng có chỗ sai. Nam nhân đều coi trọng danh dự. Tuy hắn nói những lời hơi quá đáng với Vương Minh Châu nhưng trước mặt mọi người, ta cũng không cho hắn mặt mũi. Hắn sao có thể không hận ta chứ?”