Edit: Ring.
“Những lời ta nói trước đây vẫn có hiệu lực. Con cháu Bùi gia, chỉ cần có bản lĩnh, ta sẽ không tước đi cơ hội kế nhiệm Bùi gia của bất kì ai, không nhất định phải là con của Bùi Vũ Khâm ta. Nhưng nếu có ai vì muốn độc hưởng lợi ích mà tính kế với người khác, ta chưa chết, cũng chưa già, các ngươi cứ thử xem!”
Lời này của Bùi Vũ Khâm đã nghiêm khắc đến gần như không còn tình cảm. Nhất thời, sắc mặt Lâm Quỳnh Hoa cùng Tần Hồng Diệp đồng loạt trở nên khó coi, Bùi Huyền cũng vậy.
Bởi vì bao nhiêu năm qua, bọn họ tuy biết Bùi Vũ Khâm không dịu dàng dễ chọc như những gì hắn biểu hiện nhưng cũng chưa bao giờ thấy hắn sắc mặt lạnh lùng, không chút lưu tình đến mức này.
Trực tiếp cảnh cáo lại không hề che giấu sự uy hiếp như vậy, Bùi Vũ Khâm là chưa từng có.
Bởi trước giờ, chỉ cần hắn thoáng lộ ra một chút bất mãn trong lời nói đã đủ để cả đám người hoảng hốt cả ngày. Càng không cần nói đến triệt để dứt khoát lại không chút tình cảm như hiện tại, ai nghe xong mà không cảm thấy kinh hồn táng đảm? Nhất là Lí Tương Vân cùng Lâm Quỳnh Hoa trong lòng vốn có quỷ.
Về phần Tần Hồng Diệp cùng Vân Ái Liễu, hai người bọn họ lại thầm cảm thấy may mắn cùng yên tâm không ít. Dù sao cuối cùng xem ra bọn họ lại là những người được lợi nhiều nhất. Bởi vì Dạ Tập bị trục xuất khỏi Bùi gia có nghĩa là con của mình sẽ ít đi một đối thủ cạnh tranh.
Tuy sau khi Bùi Vũ Khâm thành thân với Giang Mộ Yên có thể sẽ sinh con nữa nhưng dù vậy, đứa trẻ kia thật sự còn quá nhỏ. Đợi nó lớn lên đủ để xem như một đối thủ cùng tai họa ngầm thì ít nhất cũng phải mười, hai mươi năm. Tin chắc đến lúc đó, con mình cũng đã nắm được quyền kế thừa Bùi gia rồi. Như vậy còn gì phải lo lắng nữa đâu?
Mà sắc mặt Bùi Huyền khó coi là vì không biết nữ nhân Giang Mộ Yên kia có chỗ nào tốt đáng để Bùi Vũ Khâm vì nàng mà phá vỡ nguyên tắc, thậm chí không tiếc trở mặt thành thù với đứa con ruột là Bùi Dạ Tập.
Trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, cho nên bọn họ đều trầm mặc, không ai muốn là người đầu tiên thử những gì Bùi Vũ Khâm vừa nói.
“Nếu mọi người đều đã biết giới hạn của ta ở đâu thì hy vọng từ nay về sau, gia đình sẽ thái bình hòa hợp, cũng có thể hòa bình ở chung. Nếu không, ngày đi gặp đại ca, nhị ca, ta phải thỉnh tội với bọn họ!”
Nói xong, Bùi Vũ Khâm liền đứng lên, dùng sức giật phân nửa ống tay áo xuống, ném vào giữa từ đường, ánh mắt lại chuyển đến Bùi Dạ Tập vẫn còn giật mình đứng im bên ngoài vì bị tát một cái lúc nãy. Thật rõ ràng, nửa ống tay áo là tượng trưng cho phụ tử ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nói xong, cũng làm xong tất cả mọi chuyện, Bùi Vũ Khâm liền bước ra khỏi từ đường. Lúc này, hắn không thèm liếc mắt nhìn Bùi Dạ Tập thêm lần nào nữa.
Vì thế, lần đầu tiên, trong mắt mọi người xuất hiện bóng dáng quyết liệt mà tuyệt tình của Bùi Vũ Khâm.
~
“Mộ Yên, nàng thấy sao rồi?”
Trong phòng của Giang Mộ Yên tại Lưu Vân tiểu trúc, đại phu đã xử lý vết thương cho nàng. Tuy chảy không ít máu nhưng cũng may chỉ là cục đất, không phải hòn đá, nếu không Giang Mộ Yên đã vỡ đầu.
(R: chẹp, xin được đính chính là bạn Yên bị cục đất ném trúng chứ k phải cục đá, chương rồi ta lộn :|. Tưởng đâu cái ‘bửng’ là đá k. Ta sửa lại rồi.)
Giờ Hồng Nguyệt và Thanh Thư đã bưng nước ấm đến giúp Giang Mộ Yên lau sạch vết máu nhưng quần áo thì vẫn chưa đổi, bởi vì Giang Mộ Yên cự tuyệt “Ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Nhìn thì có vẻ dọa người nhưng thật ra không có gì. Bùi Phong, vừa rồi đa tạ huynh.”
“Cảm tạ cái gì chứ, ta còn tự trách mình không thể bảo vệ được nàng, để nàng cuối cũng vẫn bị thương.”
“Không sao, huynh cũng không biết bọn họ sẽ ném ta không phải sao? Cho nên chuyện này không thể trách huynh. Ta đều hiểu. Được rồi, ta giờ đã không sao, huynh cũng đừng lo lắng nữa.”
Giang Mộ Yên cười cười, biểu tình tựa như hoàn toàn không để ý đến miệng vết thương đang quấn băng trắng trên đầu.
Nụ cười đó trong mắt Bùi Phong nhìn thế nào cũng giống như bị ủy khuất, khiến hắn nhịn không được mà thốt lên “Mộ Yên, nàng theo ta đi đi, chúng ta rời khỏi đây, rời khỏi Bùi gia, ta sẽ đối xử tốt với nàng. Ta thề!”
“Đại công tử –” Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt nhất thời đồng thanh hô lớn, trong giọng nói tràn đầy bất mãn cùng ngăn cản.
Đại công tử này điên rồi sao? Lão gia cũng đã tuyên bố tiểu thư là người của ngài, sao đại công tử còn dám nói như vậy với tiểu thư?
Trong lòng Giang Mộ Yên cũng kinh hãi, sau đó lập tức lắc đầu “Bùi Phong, thật xin lỗi!”
“Mộ Yên, nàng thật sự yêu thúc thúc đến thế sao? Tình hình vừa rồi nàng cũng thấy đấy, ta biết nàng không phải loại người như bọn họ nói, cũng biết tình cảm của nàng đối với thúc thúc là thật lòng, nhưng người khác lại không nghĩ vậy. Bọn họ cảm thấy nàng tham mộ hư vinh, sẽ càng không ngừng chỉ trích sau lưng nàng.
Nếu kiên trì muốn ở lại đây, cả đời nàng sẽ bị người khác khinh thường. Nàng thật sự nguyện ý sống cả đời như vậy sao? Mộ Yên, ta thích nàng, thật lòng thích nàng, nàng có thể cảm nhận được mà đúng không?
Cho nên theo ta đi đi, tuy ta không có năng lực cho nàng cuộc sống sung túc như ở Bùi gia nhưng tuyệt đối cũng sẽ không để nàng chịu khổ.
Thế giới bên ngoài thật sự rất tốt đẹp, chẳng lẽ nàng không hề muốn bước chân ra khỏi Bùi gia để thưởng thức thế giới rộng lớn tự do bên ngoài sao?”