Mục lục
[Dịch]Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ring.

Trong căn phòng mới, một cái bếp lò sưởi ấm được đem vào, thùng tắm mới cũng được đưa lên, nhưng Giang Mộ Yên đã không có hứng thú tắm lần thứ hai.

Ai biết lúc này có thể có cái gì nện từ trên nóc nhà xuống nữa hay không?

Sau khi sống lại, nàng cảm thấy mình có duyên nhất với hai chuyện, một là rơi xuống nước, hai chính là thích khách.

Lần trước rơi xuống nước, cả người nàng được Bùi Phong ôm vào phòng, lần này đang tắm rửa cũng gặp họa trời giáng, nàng lại được Bùi Vũ Khâm ôm đến đây.

Như vậy tiếp theo sẽ là cái gì?

Cho nên Giang Mộ Yên trực tiếp quấn cả người trong chăn, vô lực phất tay với những nha hoàn còn đang ra ra vào vào chuẩn bị trong phòng, mệt mỏi nói “Đều đi ra ngoài đi, ta muốn ngủ một chút!”

“Dạ, thiếu phu nhân!”

Tất cả mọi người lục tục lui ra ngoài, chỉ còn Hồng Nguyệt ở lại bên giường thút thít khóc “Tiểu thư, ô…… Đều là nô tỳ không tốt, nô tỳ bảo hộ tiểu thư không chu toàn, để tiểu thư lại bị dọa chấn kinh, ô…..”

“Hồng Nguyệt, chuyện này sao có thể trách em chứ? Em cũng không biết sẽ có người đến ám sát ta, không phải sao? Hơn nữa ngay cả Bùi Dạ Tập võ công cao như vậy cũng không phải đối thủ của thích khách, một đứa nhỏ như em thì có năng lực làm gì chứ?

Đừng khóc a, ta không trách em. Ta bây giờ mệt chết rồi, muốn ngủ một chút. Em ra ngoài trước, giúp ta xem xem thương thế của Bùi Dạ Tập như thế nào rồi chờ ta tỉnh lại nói cho ta biết, được không?”

Giang Mộ Yên lúc này quả thật là cảm thấy ngay cả nói chuyện cũng lười. Nàng nghĩ nếu Hồng Nguyệt không đi ra ngoài, còn tiếp tục khóc bên giường nàng, nàng thật sự sẽ nổi bão.

Cũng may Hồng Nguyệt thấy bộ dáng nhìn qua có vẻ thực mệt mỏi của Giang Mộ Yên thì lập tức nghe lời ngừng khóc, nhẹ giọng nói “Dạ, tiểu thư, nô tỳ đi ngay!”

~

“Thế nào?”

Trở ra từ trong phòng Bùi Dạ Tập chữa thương, vừa bước đến cửa phòng Giang Mộ Yên đã thấy Hồng Nguyệt đi ra, Bùi Vũ Khâm liền hỏi.

“Tham kiếm lão gia. Tình thần tiểu thư bây giờ không tốt lắm, nói là mệt mỏi, bảo chúng nô tỳ lui ra ngoài, không cho quấy rầy, nói muốn ngủ!”

Hồng Nguyệt vội vàng bẩm báo chi tiết. Nói xong liền ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất “Lão gia, van cầu ngài nhất định phải cứu tiểu thư a!”

“Hồng Nguyệt, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên!” Bùi Vũ Khâm nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc. Nếu người khác nhìn thấy biểu tình như vậy của hắn, chắc chắn sẽ không dám nói thêm một chữ hay thở mạnh một tiếng.

Nhưng Hồng Nguyệt lại chỉ run rẩy một chút, sau đó vẫn đánh bạo mở miệng “Lão gia, tiểu thư trước giờ vẫn không tranh giành gì với ai. Vào Bùi gia ba năm vẫn rất an phận thủ thường, cũng chưa đắc tội với người nào. Nhưng bây giờ đã có người nhiều lần muốn hạ độc thủ với tiểu thư. Lão gia, người có thể cứu được tiểu thư lúc này cũng chỉ có một mình lão gia ngài thôi!

Nô tỳ van cầu lão gia nhất định phải tìm được người ra lệnh sau màn kia. Nếu không, tiểu thư có thể vẫn còn gặp nguy hiểm. Mệnh tiểu thư đã đủ khổ, vị hôn phu không thương, lại không có người thân để dựa vào, nếu lại thêm—”

Lần này, Hồng Nguyệt còn chưa nói xong đã bị Bùi Vũ Khâm trầm giọng ngắt ngang “Hồng Nguyệt, ngươi nói ai không có người thân? Ta chẳng lẽ không phải là người thân của Yên nhi sao?”

Hồng Nguyệt vừa nghe vậy, lập tức biết mình đã nói sai, nhất thời vội vàng dập đầu với Bùi Vũ Khâm “Lão gia thứ tội, là nô tỳ xấu miệng, đã nói sai. Nô tỳ đáng chết!”

“Được rồi, Hồng Nguyệt, ngươi đứng lên đi. Về chuyện thích khách ta nhất định sẽ điều tra ra manh mối, tuyệt đối sẽ không để Yên nhi bị hai lần kinh hách vô ích. Bất quá những lời giống như vừa rồi về sau đừng nói nữa. Chỉ cần một ngày còn Bùi Vũ Khâm ta ở đây, Yên nhi chính là người của Bùi gia, chúng ta đều là người thân của nàng. Ngươi hiểu chưa?”

Trong lời nói của Bùi Vũ Khâm không có bao nhiêu tức giận, nhưng chỉ chính hắn biết rõ ràng, lần này hắn thật sự phát hỏa.

Đối với chuyện Giang Mộ Yên hai lần gặp thích khách, hắn nghĩ không phải vì trên người Giang Mộ Yên có thứ gì đó khiến người ta mơ ước. Bởi vì nếu thật sự là do ‘Kỳ xảo quyết’ trong truyền thuyết kia, Mộ Yên vào phủ cũng đã ba năm, vì sao thích khách lại đợi đến hôm nay mới ra tay?

Này xem như là một lời cảnh cáo sao?

Trong lòng Bùi Vũ Khâm lạnh lùng cười. Nếu đã có người muốn quậy cho ao nước này càng đục, vậy hắn cũng trực tiếp thừa nước đục thả câu!

“Dạ, lão gia, nô tỳ hiểu được, nô tỳ sẽ ghi nhớ!”

Sau lưng Hồng Nguyệt nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đây là lần đầu tiên trong ba năm này nàng cảm nhận được uy nghiêm âm thầm phát ra từ lão gia, cũng hiểu được vì sao người khác nhìn thấy lão gia đều sợ đến mức không dám ngẩng đầu mà nàng lúc trước vẫn ngây thơ cho rằng lão gia là một mỹ nam tử rất dịu dàng!

Bây giờ nàng đã hiểu được, lão gia ôn hòa bất quá chỉ vì nàng là nha hoàn phụ trách chăm sóc cho cuộc sống của tiểu thư. Lão gia đối với tiểu thư vốn rất sủng nịch, tất nhiên ở trước mặt nàng cũng chưa bao giờ cố ý triển lộ uy nghiêm. Vậy nên một nô tỳ nho nhỏ như nàng mới không biết trời cao đất dày mà nói lời như vậy với lão gia.

Nay vừa nhớ lại, Hồng Nguyệt đã cảm thấy sợ hãi, thân thể cũng không nhịn được mà run run.

“Ừ, nếu Yên nhi đã ngủ, ngươi liền đứng ngay ngoài cửa thủ đi. Nếu nàng tỉnh thì cho người đến thư phòng của ta báo một tiếng.” Bùi Vũ Khâm lại làm như không thấy Hồng Nguyệt sợ hãi, vẫn dùng giọng điệu thản nhiên như trước mà dặn dò.

“Dạ, lão gia, nô tỳ ghi nhớ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK