Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm lại âm thầm thề trong lòng, sau khi hắn đã cứng rắn tuyên cáo như vậy, nếu còn có người dám cãi mệnh lệnh mà bất kính với Yên nhi thì – hai cánh tay ôm lấy Giang Mộ Yên của hắn không khỏi càng buộc chặt hơn, đôi mắt phượng đẹp tuyệt lúc này nhất thời hiện lên ý ngoan tuyệt lạnh lùng — hắn sẽ cho bọn họ biết hậu quả khi làm ngơ với lời hắn nói!
“Nếu đã vậy, chàng đừng lo lắng nữa. Ta không sao, chỉ là hơi mệt thôi. Ta muốn ngủ một giấc, được chứ?”
Giang Mộ Yên thật sự rất mệt mỏi, từ sau một đêm xuân kia, đến giờ nàng vẫn chưa được ngủ yên ổn thật sự, bây giờ trên đầu còn bị thương, chảy không ít máu, thấy mệt cũng là phản ứng bình thường.
Mà Bùi Vũ Khâm nghe nàng nói như vậy chỉ cảm thấy lòng tràn đầy đau đớn cùng tự trách, nhất thời nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đỡ nàng nằm xuống giường, sau đó kéo chăn đắp lên “Ngủ đi, ta ở đây với nàng!”
“Ừm!”
Tuy còn rất nhiều điều muốn hỏi, muốn nói nhưng Giang Mộ Yên lúc này thật sự không có tinh thần, cho nên nàng chỉ nhẹ giọng ‘ừ’ một tiếng, sau đó nắm lấy một bàn tay của Bùi Vũ Khâm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mà Bùi Vũ Khâm vẫn lẳng lặng ngồi bên giường như vậy, sau khi xác nhận nàng đã hoàn toàn ngủ say mới nhẹ nhàng đặt tay nàng vào ổ chăn, sau đó chậm rãi đứng lên, đi hướng cửa phòng.
Đã đến lúc cho Yên nhi một danh phận chính thức rồi. Chuyện hôm nay khiến Bùi Vũ Khâm biết, nếu muốn chân chính bảo vệ Yên nhi từ nay về sau không bị người coi thường, thú nàng vào cửa trong thời gian ngắn nhất là cách tốt nhất. Chỉ cần danh phận được xác định, những kẻ vẫn đang âm thầm tính toán, ám hại nàng cũng sẽ kiêng kị hơn.
Tuy quyết định như vậy có thể sẽ khiến hôn lễ vì không đủ thời gian chuẩn bị chu đáo mà có vẻ không được linh đình, nhưng không sao, chỉ cần có thể ở cùng nhau, hắn tin tưởng Yên nhi sẽ không so đo.
Bước ra ngoài cửa, Thanh Thư quả nhiên đã khom người đứng cách đó không xa chờ triệu hồi.
Bùi Vũ Khâm bước qua, ý bảo Thanh Thư đi cùng. Hai người vừa bước vào thư phòng gần đó, Bùi Vũ Khâm không quay đầu lại đã phân phó “Thanh Thư, có ba chuyện muốn ngươi lập tức đi làm!”
“Lão gia mời nói!”
“Thứ nhất là hôn sự của ta và Yên nhi. Hôm nay là mùng chín, tới cuối tháng còn hai mươi mốt ngày, ngươi lập tức cho người tìm ra ngày tốt nhất trong hai mươi mốt ngày tới, ta muốn cưới Yên nhi vào hôm đó, cho nên chuyện trang trí, chuẩn bị, ngươi nhanh chóng cho người đi làm, phải nghiêm túc mà trang trọng.
Thứ hai, tất cả hạ nhân trong phủ đều đã bị ta xử lí, nhưng cả nhà này lớn như vậy cũng không thể không có hạ nhân, cho nên ngươi đến biệt viện tuyển một số lại đây, phải chọn người lanh lẹ, chịu khó lại không hay nhiều chuyện đến Lưu Vân tiểu trúc hầu hạ. Còn những hạ nhân khác, ngươi ra ngoài phủ dán bố cáo tuyển người, đồng tời cũng tự mình phụ trách. Những người lạ, lai lịch không rõ hoặc còn chờ kiểm chứng toàn bộ không cần. Chuyện này ngươi tự cân nhắc.
Thứ ba, niêm phong sân Dạ Tập từng ở, không cho bất luận kẻ nào bước vào, đồng thời truyền tin đến tất cả những hiệu buôn dưới danh nghĩa Bùi gia là Dạ Tập đã bị trục xuất khỏi nhà, sau này Bùi gia không còn người tên Bùi Dạ Tập nữa.
Cả ba chuyện này đều lửa sém lông mày, phải nhanh chóng làm ngay. Cho nên ngươi đi đi!”
Thanh Thư nghe lão gia nhà mình trầm ổn lại rõ ràng phân phó những chuyện đều khẩn cấp không thôi thì không dám khinh thường chút nào. Nhưng nghe đến đại thiếu gia thật sự bị trục xuất thì Thanh Thư vẫn nhịn không được mà cảm thấy kinh ngạc. Tuy nhiên hắn cũng không định cầu tình gì, bởi vì dù sao chuyện hôm nay thật sự là đại thiếu gia quá đáng. Mời hai vị lão thái gia đến ngăn cản hôn sự của tiểu thư thì thôi, còn gây xích mích khiến hạ nhân nhục mạ, công kích tiểu thư, thậm chí hại tiểu thư phải đổ máu. Hành vi như vậy đã không thể hình dung bởi hai chữ ‘nông nỗi’ đơn giản nữa rồi.
Cho nên Thanh Thư gần như đã hoàn toàn đứng về phía Giang Mộ Yên, đối với kết cục này cũng chỉ than thở một chút, sau đó liền trầm ổn gật đầu “Dạ, lão gia. Thanh Thư đã hiểu, Thanh Thư đi làm ngay!”
“Vậy ngươi đi đi, gọi Hồng Nguyệt tới đây cho ta!”
Sau khi phân phó với Thanh Thư xong, Bùi Vũ Khâm không chút nghĩ ngợi liền bảo hắn đi tìm Hồng Nguyệt.
Hồng Nguyệt đến đây, Bùi Vũ Khâm lại công đạo nàng đến khố phòng lĩnh một đống lớn dược liệu cùng nguyên liệu nấu ăn bồi bổ, để nàng tự tay đến phòng bếp nấu.
Lần này Yên nhi bị thương vừa đổ máu lại vừa bị chấn kinh, hơn nữa còn vừa hết phong hàn. Tất cả mọi chuyện gom lại đã sớm khiến Bùi Vũ Khâm không thể để Giang Mộ Yên tiếp tục xem nhẹ thân thể của mình nữa. Dù sao sau này hắn còn muốn nàng làm bạn, không thể để nàng còn trẻ đã tổn hại đến thân thể như vậy.
Hồng Nguyệt tất nhiên là ngàn gật đầu, vạn đồng ý. Cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại bắt tiểu thư ăn nhiều, Hồng Nguyệt lập tức khí phách hiên ngang rời đi.
Mà bản thân Bùi Vũ Khâm thì ôm một đống sổ sách, sợ Yên nhi thức dậy không thấy hắn sẽ bất an nên sau khi phân phó hết thảy mọi chuyện liền trở về phòng của bọn họ. Thấy Giang Mộ Yên vẫn giữ nguyên tư thế lúc hắn rời đi, Bùi Vũ Khâm mới cảm thấy an tâm, liền ôm sổ sách ngồi xuống ghế bên cạnh giường bắt đầu xem, thỉnh thoảng lại nhìn Giang Mộ Yên một cái.
Mà Giang Mộ Yên có lẽ là thật sự quá mệt mỏi nên vừa ngủ liền ngủ thẳng đến hừng đông hôm sau.