“Lão gia, ngài đây là quyết định bó tay chịu trói, không làm gì hết rồi sao?”
Sau khi mọi người rời đi hết, Triển Tịch liền sốt ruột hỏi.
Bùi Vũ Khâm lại như không hề nghe thấy, chỉ yên lặng nhìn cái bàn tính trên bàn, một lúc lâu sau mới khàn giọng: “Không vậy thì còn có thể làm gì? Giờ bọn chúng đang nắm trong tay an nguy của người còn quan trọng hơn tính mạng ta mà uy hiếp. Không lui bước, không chờ đợi, không bó tay chịu trói thì ta còn có thể làm gì?”
“Lão gia, này thật không giống ngài a. Năm đó khi Tử Yên phu nhân qua đời, không phải ngài cũng chống đỡ được sao? Giờ còn chưa xác định Mộ Yên phu nhân có đang gặp nguy hiểm hay không mà ngài đã suy sụp tinh thần như vậy, thật sự là…”
Nghênh Phong không nói hết câu nhưng biểu tình của hắn đã khiến Triển Tịch nhìn ra sự thất vọng của hắn đối với lão gia hiện tại.
Mà sự hồ nghi trong lòng Triển Tịch cũng không ít hơn Nghênh Phong. Hắn vẫn cảm thấy Bùi Vũ Khâm hiện tại hình như quá mức yếu ớt, thậm chí còn khiến họ cảm giác như là không được bình thường.
Bao nhiêu năm qua hắn gần như là nhìn hết thảy mọi chuyện lão gia đã làm, đối với lão gia tất nhiên cũng xem như hiểu. Vẻ ngoài lão gia ôn nhuận là vậy nhưng khi bắt đầu làm chuyện gì rồi là luôn vô cùng nghiêm túc, chưa bao giờ chần chừ, không quả quyết như hiện tại. Chẳng lẽ chỉ một Giang Mộ Yên mà đã khiến con người truyền kỳ như vậy suy sụp rồi sao?
Bùi Vũ Khâm khi nghe đến bốn chữ ‘Tử Yên phu nhân’ thì trong mắt nhất thời hiện lên một sự u ám khó hiểu, khóe miệng hắn thậm chí còn trở nên cứng ngắc.
“Lục Tử Yên nàng sao có thể so sánh với Yên nhi?”
Lớn tiếng rống xong, giọng hắn lại lập tức trầm xuống, vừa như đang thì thầm, lại vừa như nói cho Triển Tịch và Nghênh Phong nghe: “Con người đúng là luôn có sai lầm mà. Nếu sớm biết, sớm biết có ngày hôm nay, ta không nên chừa lại cho nàng cái mạng, phản hại…”
Chừa lại mạng ai? Lại hại ai?
Triển Tịch và Nghênh Phong khó hiểu, nửa câu sau cũng nghe không rõ nữa.
Lời này, hiển nhiên ngoài Bùi Vũ Khâm ra, sợ là không có ai khác có thể hiểu được.
Nhưng ít nhất bọn họ hôm nay mới biết được thì ra trong lòng lão gia không những không thương phu nhân nguyên phối Lục Tử Yên mà thậm chí còn hận. Nếu không, sao hắn lại có thể nói Lục Tử Yên căn bản không thể so sánh với Giang Mộ Yên?
Bọn họ bắt đầu hoài nghi, mấy năm nay rốt cuộc họ có từng nhìn thấu nam tử nhìn như ôn nhuận này bao giờ chưa?
~
“Phong nhi, Huyền nhi, hai đứa nói bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Đám người Tần Hồng Diệp sau khi rời khỏi thư phòng Bùi Vũ Khâm cũng không lập tức tản ra mà đều gom lại sân của Tần Hồng Diệp.
“Ta vừa mới quan sát bộ dáng lão gia, hắn hình như thật sự nản lòng thoái chí. Bao nhiêu năm qua, ta gần như đã chứng kiến lão gia đi từng bước đến hôm nay. Không nói hắn giết phạt quyết đoán nhưng ít nhất lão gia cũng không phải người hiền lành gì. Nhưng bây giờ, mọi người cũng thấy rồi đó, tình hình hiện tại của hắn, căn bản là đã hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu. Ngay cả gia sản trước giờ không chịu buông tay cũng đều lấy ra chia cho chúng ta. Chuyện này sao được!”
Tần Hồng Diệp tuy trước giờ vẫn muốn con mình kế thừa Bùi gia, được sản nghiệp to lớn này vào tay. Nhưng bây giờ khi thấy Bùi Vũ Khâm thật sự buông tay, tùy ý thế cục chuyển xấu, nàng lại cảm thấy cả người không thoải mái.
Mấy thứ trong hộp, bọn họ đều đã xem qua rồi. Đều là khế đất, khế nhà, còn có một đống ngân phiếu hoàng kim, tờ nào cũng giá trị kinh người. Chỉ một hộp tài sản cũng đã đủ cho mấy đời bọn họ không lo ăn mặc, huống chi là mỗi người một hộp. Có thể thấy lượng tài sản này hợp lại thì có dùng ‘núi vàng núi bạc’ cũng không đủ để hình dung.
Lần này nếu không phải Bùi Vũ Khâm tự đưa ra thì bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ Bùi gia lại có nhiều tài sản như vậy, quả nhiên không phụ bốn chữ ‘phú khả địch quốc*’.
*(R: phú khả địch quốc: giàu ngang quốc khố, đại loại vậy đi.)
Cũng vì vậy mà có thể thấy Bùi Vũ Khâm lần này là làm thật.
Nếu nói nhìn thấy tài sản trong hộp mà cũng không động lòng thì đó khẳng định là nói dối. Chỉ là khi lấy được tài sản mà nửa đời mong đợi, đồng thời, trong lòng nàng cũng không khỏi sinh ra mấy phần hổ thẹn với Bùi Vũ Khâm.
Dù sao nửa đời vinh hoa của các nàng đều do một mình hắn vất vả đổi lấy. Giờ hắn thẳng thắn chia hết tài sản cho mọi người, bản thân hắn thì lại thê lương một mình chờ ở chỗ này. Phàm là người có chút lương tâm thì đều không thể nào để một mình Bùi Vũ Khâm như vậy.
Trong lòng Tần Hồng Diệp nghĩ vậy. Nếu có thể rời khỏi Phỉ Thúy thành, nàng không phản đối. Dù sao ‘cây to đón gió’ là chuyện thật, bất kỳ ai có lượng tài sản khổng lồ như vậy chỉ sợ cũng sẽ ngủ không ngon. Vất vả cho Bùi Vũ Khâm bao nhiêu năm qua, lưng mang gánh nặng lớn như vậy mà còn không ngừng vất vả làm việc.
Nhưng mà bảo các nàng đi thì cũng không được.
Suy nghĩ của Vân Ái Liễu cũng giống vậy: “Đại tẩu nói rất đúng. Không thể để một mình lão gia ở lại Bùi gia chịu nguy hiểm. Nói sao đi nữa thì chúng ta cũng là một đại gia đình, phúc chúng ta đều hưởng, bây giờ gặp nạn lại để một mình lão gia ở lại gánh vác. Đây là chuyện gì a? Huyền nhi, con nói có đúng không?”
“Mẫu thân nói phải. Có điều thúc thúc băn khoăn cũng có đạo lý. Nương và bá nương đều là nữ tử yếu ớt, đám người kia nếu đã có thể bắt cóc thẩm thẩm uy hiếp thúc thúc thì cũng có thể bắt mẫu thân và bá nương. Không bằng thế này, con ở lại đây giúp đỡ thúc thúc, nương và bá nương liền phiền đại đường ca hộ tống đến Giang Nam được không?”
Bùi Huyền vốn không muốn rời khỏi Phỉ Thúy thành khi mọi chuyện sắp thành, giờ nghe Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu nói vậy thì tất nhiên sẽ nương theo đó mà nói tiếp.
Mà khác với sự thỏa mãn cùng hổ thẹn khi nhìn thấy tài sản trong hộp, trong lòng Bùi Huyền lại có cảm giác hoàn toàn khác.