“Tử Đồng, là đệ sao? Thật xin lỗi, mấy ngày nay chỉ sợ là ta không có tâm tình chiêu đãi đệ, đệ cứ tùy ý đi, cần cái gì cứ nói với hạ nhân, bọn họ sẽ chuẩn bị thỏa đáng.”
Bùi Vũ Khâm cũng không cố ý giấu diếm sự tiều tụy của mình.
Thương Tử Đồng nghe vậy thì mới đầu là kinh ngạc, sau đó lại phẫn nộ “Bùi đại ca, huynh đang nói gì vậy? Huynh còn xem đệ như người ngoài sao? Đề hỏi huynh tiểu tẩu tử vì sao lại như vậy? Đệ hỏi Thanh Thư, Thanh Thư chỉ nói tiểu tẩu tử sẩy thai, làm sao có thể. Mới chỉ ba ngày thôi, mà…”
Nữ tử kia ba ngày trước còn cười dịu dàng, vẻ mặt mềm mại như nước nhìn Bùi Vũ Khâm, cho dù đang bận rộn, nàng vẫn sẽ nhín thời gian đến thư phòng gặp Bùi Vũ Khâm, cũng sẽ cười nói một hai câu với hắn. Giờ chỉ mới ba ngày thôi mà nàng đã vẻ mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh nằm đây, hơn nữa còn sẩy thai. Là ai làm?
Trong lòng Thương Tử Đồng cũng rất phẫn nộ.
“Tử Đồng, nhà đệ cũng là nhà phú quý, nữ quyến xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vầy, xuất phát từ nguyên nhân gì còn cần ta nói sao?
Có trách chỉ trách ta quá bất cẩn, chúng ta vậy mà không ai biết Yên nhi đã mang thai. Nếu biết thì giá nào ta cũng không để nàng đi đến Đại Tuệ tự kia.”
Tự trách cùng hối hận trong lời Bùi Vũ Khâm khiến ngay cả người lòng dạ sắt đá nghe xong cũng nhịn không được mà cảm thấy đau lòng, huống chi Thương Tử Đồng vốn đã là người thẳng thắn cảm tính. Hắn nghe vậy liền tức giận quát “Là ai? Là ai làm?”
“Tử Đồng, chuyện này đệ đừng quản. Nói ra thì cũng là chuyện nhà chúng ta, người ta đã bắt lại rồi, chỉ chờ Yên nhi tỉnh lại thôi. Nàng là người yêu ghét, ân oán rõ ràng, có ân hay có thù, ta nghĩ nàng đều hy vọng có thể tự mình quyết định. Cho nên ta sẽ không động đến người thuộc quyền xử trí của nàng. Giờ ta chỉ hy vọng nàng có thể mau chóng tỉnh lại thôi.”
Thương Tử Đồng nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy thì cũng dần bình tĩnh lại. Đúng vậy, trong chuyện lần này, người bị tổn thương nhiều nhất, chịu nhiều đau khổ nhất chính là Giang Mộ Yên. Tên hung thủ đã gây ra chuyện này tất nhiên là phải giao cho nàng xử lý.
Lại đưa ánh mắt đau lòng nhìn Giang Mộ Yên trên giường, sau đó khi chuyển mắt nhìn sắc mặt không khá hơn Giang Mộ Yên được bao nhiêu của Bùi Vũ Khâm, Thương Tử Đồng càng nhịn không được mà rung động.
Tuy hắn từng có một sự rung động mà ba mươi năm qua chưa từng thấy với nữ tử trên giường này, nhưng trong đầu hắn cũng không có ý niệm muốn cướp đoạt. Bởi vì hắn biết rất rõ, Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên mới là một đôi thích hợp nhất. Hắn thật tình chúc phúc bọn họ.
Giờ nhìn đến hai người một hôn mê một tiều tụy, trong lòng Thương Tử Đồng cũng không chịu nổi. Bởi vì hắn thật sự không biết có thể làm được gì cho bọn họ, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi “Bùi đại ca, giờ tiểu tẩu tử còn hôn mê bất tỉnh, huynh lại càng phải bảo trọng thân thể, trăm ngàn lần không thể sinh bệnh vào lúc này. Nếu không, ai sẽ chăm sóc cho tiểu tẩu tử đây?”
“Tử Đồng, đạ tạ, ta biết. Ta còn muốn đợi Yên nhi tỉnh lại, làm sao có thể có chuyện gì chứ?” Bùi Vũ Khâm không quay đầu. Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn vẫn dừng trên mặt Giang Mộ Yên như trước.
Thương Tử Đồng cũng biết Bùi Vũ Khâm lúc này không có thời gian tiếp đón mình, cho nên để tránh quấy rầy bọn họ, hắn cũng lẳng lặng chuẩn bị lui ra ngoài. Khi hắn đi đến cửa, đột nhiên nghĩ đến gì đó mà hưng phấn quay đầu nói “Bùi đại ca, đệ biết cách khiến tiểu tẩu tử tỉnh lại!”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì nhất thời cũng kinh hỉ mà xoay người đứng dậy “Tử Đồng, đệ có cách gì, nói mau!”
Lúc này, Hướng Nhật cũng đang bưng một chén thuốc bước vào tử cửa. Đối với sự tồn tại của Thương Tử Đồng, hắn chỉ làm như không thấy, cũng không ôm hy vọng gì với cách có thể làm Mộ Yên tỉnh lại trong lời Thương Tử Đồng nói.
Hắn đường đường là đệ tử ruột của Phi Hoa Tu La mà còn không có cách, nam nhân lỗ mãng trước mắt vừa thấy đã biết không phải vũ phu thì chính là mãng hán*, có thể có được cách gì chứ?
*(R: chắc không cần giải thích gì nhiều nhỡ, đại loại là kiểu ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’.)
Thương Tử Đồng không hề để ý sự coi thường của Hướng Nhật mà chỉ tiếp tục nói với Bùi Vũ Khâm “Bùi đại ca, chẳng lẽ huynh đã quên lễ vật đại ca sai đệ mang đến sao?”
“Lễ vật? Huyết ngọc thach?”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy liền sửng sốt. Hắn biết chuỗi huyết ngọc kia chắc chắn hữu dụng, nhưng lại không rõ nó lại có liên quan gì đến chuyện cứu tỉnh Yên nhi.
“Đúng vậy! Bùi đại ca, huynh tuy biết huyết ngọc xem như là một loại thánh phẩm, rất hữu dụng với phụ nữ mang thai nhưng lại không biết nếu chỉ có một tác dụng đó thì không cần đến huyết ngọc thạch, những loại thuốc tốt khác cũng có thể bồi dưỡng thân thể được. Sở dĩ huyết ngọc thạch này trân quý là bởi vì nó còn có một công dụng vô cùng lớn, đó là có thể khôi phục tinh lực trong thời gian ngắn. Nói đơn giản chính là lỡ như người đeo nó, thí dụ như tiểu tẩu tử, bất hạnh sẩy thai thì nhờ công hiệu của chuỗi huyết ngọc thạch mà thân thể tiểu tẩu tử có thể một lần nữa khôi phục lại trạng thái tốt nhất trong thời gian ngắn nhất để có thể mang thai lại!
Đệ biết lúc này Bùi đại ca hẳn cũng không tin, nhưng mà huyết ngọc thạch thật sự có công dụng như vậy. Chỉ có điều bảo bối xem như thánh phẩm kia, một khi sử dụng đến năng lực khôi phục thì sẽ hoàn toàn mất đi những công dụng vốn có. Đương nhiên, chuyện này đệ cũng chỉ nghe đại ca nói qua một lần mà thôi, cho nên cũng không quá rõ ràng phải làm sao để nó phát huy hết công dụng trong thời gian ngắn nhất để cứu tỉnh tiểu tẩu tử.
Nếu không, Bùi đại ca, bọn huynh tìm cách kéo dài mấy ngày, đệ bảo người trong hiệu buôn nhanh chóng thả bồ câu đưa tin về hỏi đại ca được không?”
Thật ra Thương Tử Đồng còn chưa nói xong, Hướng Nhật đã vọt đến bên giường, xốc chăn lên, dừng ánh mắt trên chuỗi hạt huyết ngọc thạch trên cánh tay gầy nhỏ của Giang Mộ Yên. Sau đó sắc mặt hắn trở nên vui mừng đến Bùi Vũ Khâm cũng có thể thấy được, lẩm bẩm “Khó trách, khó trách sinh sơ không dứt. Thì ra là có thứ này. Lần này được cứu rồi!”