Edit: Ring.
Bùi Dạ Tập không muốn để người khác biết một người chưa bao giờ để ý đến nữ nhân như hắn lại mượn rượu tiêu sầu cho nên mới cố ý không về nhà mà đến nơi này.
Hắn muốn cho Giang Mộ Yên biết, đừng tưởng rằng giải trừ hôn ước với nàng thì hắn không có nữ nhân khác, hắn còn rất nhiều hồng phấn tri kỉ đang đợi.
Thiếp thứ tám của Bùi Dạ Tập tên gọi Y Vân, vốn là đệ nhất danh kĩ của thanh lâu lớn nhất đại giang nam bắc, cũng từng tâm cao khí ngạo, cũng từng không coi ai ra gì, biết bao nhân vật nổi tiếng ở Đông Vân quốc đã từng quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng, người ái mộ thì từ vương công quý tộc đến nhân sĩ giang hồ, không chỗ nào không có.
Có thể nói bốn chữ ‘gia thế hiển hách’ chính là điểm chung của những người đó, những người cạnh tranh bọn họ ai cũng không phải dễ đối phó.
Nhưng Bùi Dạ Tập hắn không phải cũng đã trổ hết tài năng trong đám đối thủ cạnh tranh đó mà ôm được mỹ nhân về làm tiểu thiếp thứ tám hay sao?
Dựa vào cái gì ư?
Tất nhiên gia tài bạc triệu, tiêu tiền như nước chính là một trong những lí do khiến mỹ nhân vui vẻ rồi, nhưng ngoài vấn đề đó ra, chẳng lẽ mị lực của Bùi Dạ Tập hắn không có phần sao?
Hơn nữa toàn thiên hạ ai không biết hắn là đứa con trai duy nhất của cha?
Mặc kệ cha có đồng ý hay không, Bùi gia này sớm muộn gì cũng có một ngày rơi vào tay hắn, nữ nhân trong thiên hạ có ai lại không muốn muốn làm thiếu phu nhân nhà đệ nhất ngự dụng hoàng thương Bùi gia chứ?
Bùi Dạ Tập vẫn cho rằng Giang Mộ Yên thèm muốn vị trí này cho nên lúc hắn nói năng khắc nghiệt với nàng, nàng vẫn không chịu buông tha. Nay hắn mới biết được, Giang Mộ Yên đúng là thèm muốn vị trí này, còn thèm đến mức không muốn làm thiếu phu nhân mà muốn trực tiếp leo lên làm mẹ kế của hắn.
Bùi Dạ Tập càng nghĩ càng tức giận, lại lần nữa hung hăng nốc một ngụm rượu lớn.
“Tướng công, đừng uống nữa, chàng đã uống nhiều lắm rồi, uống rượu sẽ hại thân đó!”
Y Vân nhíu mày nhìn Bùi Dạ Tập, trên mặt đầy vẻ đau lòng, tay ngọc cũng không nhịn được mà đưa qua, muốn nhận lấy bình rượu từ tay hắn.
Không ngờ lại bị Bùi Dạ Tập đẩy ra “Câm miệng, bớt dông dài đi, say rượu hại thân, chỉ là bây giờ có ai quan tâm ta có hại thân hay không chứ? Có ai sẽ thật lòng đau lòng cho ta sao? Haha, không có, căn bản không có ai để ý ta!”
“Sao tướng công có thể nghĩ như vậy chứ, thiếp thân sẽ rất đau lòng, rất đau lòng cho tướng công. Tướng công chàng đã say rồi, đừng uống nữa!”
Trong mắt Y Vân tràn đầy nghi hoặc, không hiểu vì sao Bùi Dạ Tập lại sầu muộn đến muốn mượn rượu tiêu sầu như vậy trong khi hắn đang là lúc tương lai sáng lạn.
Không phải thời gian trước Bùi Dạ Tập mới cưới tiểu Cửu sao? Giờ một thê chín thiếp, tận hưởng phúc tề nhân mà không một nam nhân nào trong thiên hạ có thể, hắn còn điều gì không hài lòng nữa?
Lúc trước chọn trúng hắn trong ngàn vạn thanh niên tuấn tú, tất nhiên là vì hắn có gia thế vô cùng tốt cùng tài phú mà mấy đời xài cũng không hết. Quan trọng hơn, trên người Bùi Dạ Tập có một loại hơi thở không thể kiềm chế, khiến nữ nhân trầm mê không thôi. So với những tài tử chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh kia, sự xuất hiện của Bùi Dạ Tập không thể nghi ngờ là mới mẻ hơn rất nhiều.
Hơn nữa những cách theo đuổi của hắn đúng là đa dạng vô cùng, hơn nữa lần nào cũng khiến nàng kinh hỉ không thôi, cuối cùng nàng vẫn theo làm thiếp thứ tám của hắn, từ đó về sau thoát khỏi chốn ăn chơi, trở thành một nữ tử đàng hoàng.
Có điều Bùi Dạ Tập tất nhiên không phải một nam nhân có thể chịu được tịch mịch, nạp nàng không đến nửa năm liền coi trọng nữ nhân thứ chín, còn vì thế mà vắng vẻ nàng chừng ba tháng, hơn nữa hắn còn vì nữ nhân đó mà vung tiền còn nhiều hơn lúc theo đuổi nàng.
Tình cảnh như vậy khiến Y Vân biết nam nhân như Bùi Dạ Tập thật sự không phải phu quân để có thể phó thác cả đời, nhưng bây giờ hối hận đã không còn kịp nữa rồi.
Mà nàng cũng không cho bản thân mình hối hận. Mấy chỗ thanh lâu kĩ quán linh tinh, từ khi nàng không còn là một danh kĩ thì những nơi đó đã không còn đáng giá nữa rồi.
Mà nàng đã quen với cuộc sống vinh hoa phú quý, cho nên dù không được Bùi Dạ Tập chuyên sủng nữa, nàng cũng không thể rời khỏi Bùi Dạ Tập để có cuộc sống của riêng mình.
Nhưng trong lòng cũng không phải hoàn toàn không oán hận.
Nàng cũng không phải không nghĩ lấy tính tình hoa tâm lạm tình của Bùi Dạ Tập như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày đá trúng thiết bản, một ngày nào đó cũng sẽ xuất hiện một nữ nhân cảm thấy hắn chướng mắt từ đầu đến chân.
Mặc kệ là dùng tài phú hay thứ gì dụ dỗ nữ nhân đó, nàng ta cũng sẽ không động lòng, cuối cùng còn không hối hận mà yêu một nam nhân khác.
Trong đầu nàng không nhịn được mà nghĩ nếu thật sự có ngày đó, Bùi Dạ Tập gặp phải tình cảnh như vậy, hắn sẽ cảm thấy thất bại cùng thống khổ đến thế nào.
Có điều đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, cho đến giờ, Y Vân thật sự không nghĩ tình hình như vậy sẽ xuất hiện.
Nhưng nhìn bộ dạng Bùi Dạ Tập đã say đến túy lúy trước mắt, còn nói ra lời đáng thương đến vậy, thật sự là có mấy phần giống đã đá trúng thiết bản.
Hơn nữa hình như còn trúng rất đau nữa, nếu không, Bùi Dạ Tập cũng đã chẳng suy sút đến mức này, còn nói ra cái gì mà ‘không có ai đau lòng cho hắn’ linh tinh nữa.
“Ta say sao? Nực cười, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta say? Ta sao có thể say. Rõ ràng ta còn nhìn thấy tình cảnh các ngươi ôm nhau nữa đây!
Giang Mộ Yên, ngươi nói đi – vì sao ngươi muốn phản bội ta? A – ngươi nói a! Bất quá chỉ vì ta hiểu lầm ngươi, khiến trong lòng ngươi không thoải mái nên muốn giải trừ hôn ước với ta, muốn sà vào vòng tay của người khác sao? Ngươi nói a!”
Bùi Dạ Tập nói xong, ánh mắt còn trở nên mơ hồ, không thừa nhận mình say nữa cũng vô dụng, bởi vì hắn đã nhận lầm Y Vân thành Giang Mộ Yên.