Vừa trở lại bến tàu, Bùi Vũ Khâm liền phân phó những công nhân Bùi gia ở đây để bọn họ đến núi Bạch Nham vận chuyển mấy xe đá vôi đến Bình Dương thành, bởi vì Bùi gia ở Bình Dương thành có hai lò gạch chuyên đúc hai loại gạch đỏ và xanh.
Dọc theo đường đi, Giang Mộ Yên đã nói cho hắn nghe muốn nung đá vôi này cần nhiệt độ rất cao, không phải ngọn lửa bình thường có thể đạt đến được, trừ phi là có lò nung đặc biệt.
Mà vừa khéo là Bùi gia sở hữu mấy lò gạch có quy mô không nhỏ ở Đông Vân quốc, trong đó thậm chí còn có một chỗ chuyên chế tạo đồ sứ và ngói đúc cho hoàng gia.
Trong đó, hai lò gạch gần đây nhất vừa vặn ở Bình Dương thành cách bến tàu lớn không xa. Như vậy vận chuyển số đá này đến Bình Dương thành là chuyện vô cùng thích hợp.
Nếu không phải Bùi Vũ Khâm kiên quyết không đồng ý, nói hắn phân phó người ta làm tốt công tác nung vôi và giám sát là được rồi thì Giang Mộ Yên thậm chí còn muốn tự mình đi một chuyến đến Bình Dương thành, tận mắt chứng kiến quá trình số đá vôi này được nung thành vôi sống.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại kiên quyết phản đối, không muốn lại vì chuyện này mà tiếp tục lãng phí thời gian nghỉ ngơi mà thật vất vả bọn họ mới có được, cho nên Giang Mộ Yên cũng chỉ có thể đồng ý tiếp tục hành trình, không bàn đến sổ sách, chuyện làm ăn của Bùi gia, cũng không nghĩ đến chuyện làm giấy, nung vôi linh tinh cùng những việc không liên quan đến tuần trăng mật, chỉ nghĩ xem nên như thế nào mới có thể thật sự vui vẻ, thả lỏng mà dạo chơi một lần.
Cho nên bọn họ một lần nữa bước lên thuyền, bắt đầu thuận theo sông Yên Ba đi về phía nam.
Hồng Nguyệt có vẻ vô cùng hưng phấn, cứ cách vài canh giờ sẽ nói một lần “Phu nhân, nơi này cách Giang thành một đoạn rất ngắn, phu nhân xem như là về nhà mẹ đẻ rồi!”
Giang Mộ Yên thật ra cũng không có ấn tượng gì với Giang thành, dù sao nàng cũng không phải Giang Mộ Yên chân chính. Nhà mẹ đẻ trong mắt Hồng Nguyệt này là quê hương nhưng khi lọt vào tai Giang Mộ Yên lại cảm thấy rất xa lạ.
Nhưng nàng cũng không nói gì, càng không biểu lộ sự không kiên nhẫn với lời nói của Hồng Nguyệt. Dù sao nàng cũng hiểu được tâm tình khi sắp được về nơi chôn rau cắt rốn đó. Nếu cũng có cơ hội về hiện đại một lần, nàng nghĩ mình chắc cũng sẽ hưng phấn cùng lo sợ bất an như vậy thôi.
Mà so với sự hưng phấn của Hồng Nguyệt, Thanh Thư ngồi thuyền lần này tuy chứng say sóng có đỡ hơn một chút nhưng nhìn chung thì biểu tình của hắn vẫn khổ sở như vậy.
Lúc Hồng Nguyệt đi chuẩn bị điểm tâm, Bùi Vũ Khâm không khỏi nhướng mày nhẹ giọng hỏi “Yên nhi muốn đến Giang thành nhìn xem sao?”
Gang Mộ Yên gật gật đầu “Ta cảm thấy rất xa lạ với chỗ đó, hoàn toàn không kích động được như Hồng Nguyệt. Nhưng nha đầu Hồng Nguyệt kia đã hưng phấn như vậy rồi, không ngừng nói nơi đó là gia hương, nếu ta cả đời này không bước lên mảnh đất đó nữa thì cũng không phải. Lại nói, thuyền chúng ta phải đi qua đó, nếu không lên bờ một chút thì hình như cũng không phải cho lắm.
Nếu vậy thì chúng ta liền rời thuyền, đến Giang thành một chút đi, cũng coi như là ta đi nhìn một cái xem cố hương của Giang Mộ Yên kia là như thế nào.”
“Được, ta liền cho thuyền cập bến ở Giang phủ. Có điều đến lúc đó, Yên nhi nàng xem ra phải nên đến trước mộ Huy Sơn huynh tế bái một chút. Tuy nàng không phải là Mộ Yên trước kia nữa nhưng trong mắt người khác, nàng chung quy vẫn là nữ nhi của Huy Sơn huynh, hẳn là nên đến bái mộ của vong phụ.”
“Chuyện này ta biết. Ta cũng rất tôn kính, ngưỡng mộ vị trưởng bối trùng tên với ba ta đó. Tuy chưa bao giờ gặp mặt nhưng nghe tên người đó, ta cũng cảm thấy thân thiết. Huống chi không nói đến chuyện nữ nhi của ông cho ta thân thể để sống lại, chỉ vì ông là một trong những người bạn tốt của chàng thôi, nếu đã đến Giang thành này rồi thì cũng không thể không đi tế bái!”
Bùi Vũ Khâm hiển nhiên là vô cùng vừa lòng với sự thông tình đạt lí của Giang Mộ Yên, nghe vậy liền gật đầu “Tốt lắm, phỏng chừng có thể đến Giang phủ trước đi trời tối. Chúng ta ở một đêm trong thành, ngày mai liền đi mộ viên bái tế Huy Sơn huynh!”
“Được!”
~
Lúc trời tối, một hàng mười mấy người cùng ba cỗ xe ngựa quả nhiên một lần nữa lên bờ.
Bởi vì xe ngựa vốn trang nhã lại không phô trương, mà đoàn người Bùi Vũ Khâm cũng rất kín kẽ cho nên tuy vào thành lúc tối nhưng cũng không khiến quá nhiều người chú ý.
Giang gia vốn có phủ đệ ở Giang thành, chỉ là ba năm trước Giang Huy Sơn mất, Giang Mộ Yên đến Bùi gia ở Phỉ Thúy thành phía bắc nên phủ đệ Giang gia này liền bỏ không.
Bất quá dù sao cũng là sản nghiệp bạn tốt để lại, tuy không ai ở, cũng không có vật gì đáng giá nhưng Bùi Vũ Khâm vẫn phái người trông coi, quét tước đều đặn, chưa từng để nó lụn bại.
Vốn đoàn người bọn họ có thể đến Giang gia ở, đỡ phải đi mướn khách điếm nhưng vì sự tài năng nổi tiếng của Giang Mộ Yên, giờ nàng về quê cũ, chắc chắn sẽ đưa đến rất nhiều phần tử cuồng nhiệt cùng những phiền toái không cần thiết. Dù sao Giang thành này cũng đã xem như thuộc về Giang Nam vốn đậm không khí văn nhân, bắt đầu từ nơi này, trên đường cái cơ hồ là của hàng tranh chữ, thư pháp chiếm đa số, có thể nhìn ra được, văn nhân, tài tử nơi này tuyệt đối đông hơn các thành trấn khác ở phương bắc nhiều.
Hơn nữa giờ ở phủ doãn Giang phủ vừa vặn chính là môn sinh đệ tử của Giang Huy Sơn đã mất. Nếu để hắn biết thiên kim của thầy mình trở về quê cũ, sao có thể không đến cửa bái phỏng chứ? Cho dù không phải thật tình đi nữa thì hắn cũng phải đến cho ra vẻ.
Đến lúc đó, tiệc xã giao tất nhiên sẽ không thể thiếu, Bùi Vũ Khâm cũng không định lãng phí thời gian còn lại ở Giang thành, cho nên hắn mới quyết định không ở phủ đệ Giang gia mà đổi thành khách điếm Bùi gia ở đây.