Nghe được lời nói rõ ràng có ý xúc phạm của ba vị tiên sinh, sắc mặt Hồng Nguyệt cùng Thanh Thư nhất thời liền thay đổi.
Lão gia đã sớm nói rõ là không cho phép bất cứ ai trong Bùi gia nói bất cứ điều gì vũ nhục phu nhân. Mà giờ, ba tiên sinh lại là những người đầu tiên vi phạm. Cho dù bọn họ có vị trí quan trọng ở Bùi gia đi nữa cũng không được quyền công khai nói xấu phu nhân như vậy.
Thanh Thư lập tức trầm mặt “Ba vị tiên sinh nếu là người của Bùi gia đã lâu thì cũng biết quy củ Bùi gia. Mệnh lệnh lão gia là không thể trái, chuyện của phu nhân là chuyện các người có thể nghị luận sao?”
“Đúng vậy, lời lão gia nói hôm qua, mấy vị không nghe rõ sao? Lão gia nói, sau này tất cả những chuyện trong Bùi phủ, bất luận là lớn hay nhỏ đều giao cho phu nhân quyết định. Ba vị nếu làm cho Bùi gia, vậy cũng nên nghe theo lệnh của phu nhân. Giờ các người thân là tiên sinh phòng thu chi mà lại dám vô lý với phu nhân như vậy, phu nhân đuổi các người đi đã là khách khí rồi. Nếu không phải vì lão gia, chỉ bằng mấy câu đó của các người thôi, phu nhân đã có thể đưa các người đi gặp quan hết!”
Hồng Nguyệt cũng trầm tĩnh, lạnh lùng nhìn ba vị tiên sinh.
Tuy đối với quyết định muốn đuổi bọn họ ra khỏi Bùi gia của phu nhân, bản thân Hồng Nguyệt cũng cảm thấy có chút không ổn. Nhưng nếu phu nhân đã mở miệng, vậy người làm nô tỳ như nàng đương nhiên phải không chút do dự mà đi theo chủ tử. Huống chi ba lão tiên sinh này cũng quá ỷ vào việc bọn họ làm ở Bùi gia đã lâu mà không kiêng nể gì, dám nói những lời như vậy. Chuyện đổi hạ nhân trong phủ lúc trước chắc hẳn vẫn chưa khiến bọn họ khắc sâu.
Nếu vẫn nhẹ tay với bọn họ như họ, vậy sau này địa vị của phu nhân ở Bùi gia sao có thể vững chắc được?
Thân là chủ mẫu, nếu không thể tạo dựng được hình tượng uy nghiêm trong lòng mọi người thì sao có thể chấp chưởng toàn bộ gia tộc?
Những gì Hồng Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, mà sự thành thục cùng trưởng thành của nàng cũng hoàn toàn bắt đầu theo bước chân Giang Mộ Yên. Bởi vì mấy ngày nay, ở bên cạnh Giang Mộ Yên, thấy sự cẩn thận, tỉ mỉ cùng thái độ nghiêm cẩn mà đoan túc của nàng khi làm việc, cũng thấy được sự tôn trọng, yêu thương dành cho nàng trong mắt lão gia, đương nhiên càng nhiều đó là sự vất cả của nàng, Hồng Nguyệt đột nhiên cảm thấy so với chủ tử trước kia, Giang Mộ Yên bây giờ càng giống một nữ thần hơn.
Thân thiết mà nghiêm túc, đoan trang nhưng cũng dịu dàng, trên người nàng có một kiểu hơi thở trí tuệ mà nữ tử bình thường không thể nào có được, nhưng lại không lạnh lùng, khó gần như trước kia.
Lão gia và phu nhân thích hợp với nhau như vậy, mà nàng may mắn được làm nha hoàn bên cạnh đôi thần tiên quyến lữ này, tâm Hồng Nguyệt cũng đã sớm không hài lòng với việc mình chỉ giúp phu nhân một ít việc vặt. Nàng cũng khát vọng trở thành một nữ tử hữu dụng như phu nhân, có thể biểu diễn sự tài hoa của mình, nói với tất cả mọi người tuy chỉ là một nữ tử nhưng nàng không kém hơn bất cứ ai. Tất cả những chuyện nam nhân có thể làm tốt, nàng thân là nữ tử cũng làm được.
Mà muốn thực hiện được mục tiêu này, phải đi một đoạn đường rất rất dài, cũng cần có một người luôn ở phía trước để nàng bước theo.
Giang Mộ Yên không thể nghi ngờ chính là mục tiêu cố gắng của Hồng Nguyệt.
Cho nên vô tình nàng đã bắt chước theo nhất cử nhất động của Giang Mộ Yên, bắt chước theo sự bình tĩnh, thong dong của nàng, theo mỗi một thần vận mỗi khi giận, khi tĩnh.
Bởi vậy mấy câu nghiêm khắc vừa rồi, Hồng Nguyệt nói rất có mấy phần từng trải, làm gì có chút thơ ngây nào của một cô gái mười sáu tuổi? Nhất thời khiến sắc mặt ba vị tiên sinh phòng thu chi trở nên khó coi.
Mà Thanh Thư cùng Giang Mộ Yên cũng lộ ra ánh mắt bất ngờ cùng tán thưởng khi Hồng Nguyệt có thể nói được những lời cứng cỏi như vậy.
“Lời của Hồng Nguyệt ba vị đều nghe rõ hết chưa? Bắt đầu từ hôm nay, trong Bùi gia, lời ta nói là tính!
Thanh Thư, hiện lại liền mang ba vị lão tiên sinh đi thu dọn, chuẩn bị hành trang đi. Ta hy vọng có thể nghe được tin tức ba vi lão tiên sinh đã vui vẻ trên đường hồi hương trước khi trời tối.”
Giang Mộ Yên đã nói đến mức này rồi, dù trong lòng Thanh Thư còn mấy phần dị nghị nhưng cũng biết phu nhân thân là đương gia chủ mẫu, lời đã nói ra miệng, mặc kệ đúng hay sai, hắn đều nên chấp hành theo, không thể tổn hại đến sự anh minh cùng quyền uy của phu nhân. Nghĩ vậy, Thanh Thư liền kính cẩn gật đầu “Dạ, phu nhân! Thanh Thư sẽ tự thân đốc thúc! Ba vị tiên sinh, mời đi!”
“Giang Mộ Yên, ngươi thật to gan. Chúng ta không đi! Chúng ta muốn gặp lão gia!”
Mắt thấy Giang Mộ Yên thật sự không chút sợ hãi mà quyết tâm muốn đuổi bọn họ ra khỏi Bùi gia, ba lão tiên sinh liền trợn mắt la lớn.
Tiếng rống thô lỗ kia khiến màng tai Giang Mộ Yên cảm thấy không thoải mái, nàng nhất thời nhíu mày “Thanh Thư, tìm gia đinh đến mời ba vị lão tiên sinh đi ra ngoài đi! Ta còn rất nhiều chuyện phải làm!”
“Dạ, phu nhân!”
Thanh Thư vỗ vỗ tay về phía cửa, nhất thời mấy gia đinh trẻ tuổi khỏe mạnh liền bước đến. Hắn vung tay lên nói “Mời ba vị tiên sinh ra khỏi phủ đi!”
Mấy gia đinh tuy có chần chờ một lúc nhưng cũng không dám cãi lại lời Thanh Thư. Dù sao trong phủ này, ai chẳng biết mệnh lệnh của Thanh quản sự chẳng khác gì đại diện cho ý nguyện của gia chủ tối cao, bọn họ chỉ cần chấp hành là được.
Cho nên nhất thời, năm sáu người liền bước lên, cư shai người kèm một vị tiên sinh đưa ra ngoài cửa.