Edit: Ring.
Lời này vừa nói xong, lão nhân kia nãy giờ vẫn im lặng, lúc này cũng chậm rãi mở miệng.
“Vũ Khâm, biết ngươi bây giờ là người đứng đầu cả Bùi gia, hai lão già chúng ta đã hưởng thụ trên sự vất vả nửa đời của ngươi thật sự không có quyền lợi gì đến can thiệp chuyện hôn sự này, nhưng là –”
Nói đến đây, lão nhân này dừng một chút, nhìn nhìn Giang Mộ Yên đang đứng bên cạnh Bùi Vũ Khâm, sau đó lắc đầu, nói tiếp “Nữ tử trong thiên hạ này, bất luận là quốc sắc thiên hương hay cao thấp mập ốm, bất luận là xuất thân danh môn hay quan lại cao quý, chỉ cần Vũ Khâm ngươi muốn, dạng nào mà không thú được?
Biết ngươi mấy năm nay một mình cũng rất cô đơn, không dễ dàng, năm đó nha đầu Lục Tử Yên kia bạc mệnh, không thể chăm sóc cho ngươi đến ngày hôm nay, một mình ngươi vừa phải lo chuyện nhà, vừa phải để ý chuyện làm ăn thật sự là gian nan vạn phần, gia gia cũng hy vọng ngươi thú thê lần nữa để khai chi tán diệp cho Bùi gia.
Nhưng mà đối tượng thành thân lần nữa tuyệt đối không thể là Giang Mộ Yên. Gia gia nói như vậy, ngươi có hiểu không?”
Bùi Vũ Khâm hơi nhíu mày, vừa định mở miệng nói thì lão nhân lại đột nhiên ho kịch liệt, ho đến mức tim phổi cũng hận không thể văng ra, khiến Bùi Vũ Khâm không nói được gì, chỉ có thể nhanh chóng bước lên đỡ ông.
“Gia gia, ngài đừng kích động! Thanh Thư, nhanh đi mời đại phu!”
“Không, không cần!”
Lão nhân thở hổn hển, giống như hít thiếu một hơi sẽ lập tức chết đi, nắm chặt lấy tay Bùi Vũ Khâm, dưới sự giúp đỡ của hắn mà vừa ngồi xuống vừa nói “Vũ, Vũ Khâm. Gia gia cũng già rồi, làm khó ngươi năm đó khi Bùi gia đang lúc khó khăn nhất cũng, cũng không quên hai lão gia gia không quá thân thiết này.”
“Gia gia, ngài đừng nói nữa. Hai người là thúc thúc ruột của cha ta thì chính là gia gia của ta. Chăm sóc hai người, giúp hai người dưỡng lão là trách nhiệm và nghĩa vụ của người làm con cháu như Vũ Khâm.”
“Vũ, Vũ Khâm, ngươi là đứa nhỏ ngoan, khụ khụ khụ…… Đúng là bởi vì bao nhiêu năm nay, ngươi làm việc chưa bao giờ sai lầm cho nên Bùi gia mới được huy hoàng như hôm nay. Hơn mười năm, thật sự không dễ dàng a! Cho nên, càng, càng phải quý trọng.
Khụ khụ, Dạ Tập tùy hứng, không nghe lời, gia gia biết. Ngươi cảm thấy mệt mỏi, muốn có một người biết lạnh biết nóng quan tâm chăm sóc, gia gia cũng, cũng biết. Nhưng chuyện này, nói thế nào cũng là thiên địa luân lý không dung a!
Vẻ ngoài Giang Mộ Yên này tất nhiên là không, không có vấn đề gì. Nhưng thân phận này, suy cho cùng người đã từng làm, làm con dâu của ngươi, sao có thể lấy vào cửa, trở thành, thành chủ mẫu đương gia. Ngươi cho dù không sợ người trong thiên hạ nói thì cũng, cũng phải bận tâm đến thể diện Bùi gia một chút a!
Khụ khụ…… Hai lão già chúng ta cũng không sống được bao nhiêu năm nữa, dưới gối ngoại trừ ngươi cũng không còn con cháu nào có thể chăm sóc cho chúng ta trước lúc lâm chung. Bùi gia này tuy, tuy lớn, nhưng chúng ta còn có thể cầu, cầu cái gì chứ? Đơn giản chỉ là hy vọng trước khi nhắm mắt, có thể nhìn thấy một nhà hòa thuận, không phải sao?
Vũ Khâm a, ngươi lăn lộn trên thương trường nhiều năm, có một số lời, một số việc, căn bản không cần gia gia nói, ngươi cũng có thể hiểu. Giang tiểu thư này là thật sự không thể tiếp tục ở lại Bùi gia.”
“Gia gia –”
Bùi Vũ Khâm nhất thời thấp giọng gọi một tiếng, ngăn cản lão nhân nói tiếp “Gia gia, lúc trước khi Dạ Tập tìm đến ngài, khẳng định đã nói rất nhiều chuyện. Như vậy hai người hẳn cũng biết Yên nhi bây giờ đã là người của ta, vậy sau này nàng chính là người Bùi gia, là con cháu của hai người, chuyện này không có gì thay đổi.
Ta biết sự băn khoăn của gia gia, ngài là muốn tốt cho Bùi gia, tốt cho Vũ Khâm. Nhưng tâm ý Vũ Khâm đã quyết, cũng thật tình yêu mến Giang thị Mộ Yên. Nếu có thể tùy ý chọn một người trong trăm ngàn nữ tử xinh đẹp thì bao nhiêu năm qua ta cũng đã không cô đơn một mình như vậy.
Cho nên gia gia ngoài oán Vũ Khâm không hiếu thuận cũng được, oán Vũ Khâm khăng khăng cố chấp cũng không sao, ta cũng đã quyết định không phải Yên nhi thì không thú.”
“Vũ Khâm, ngươi –”
Lão nhân thấy tận tình khuyên bảo một lúc lâu, kết quả Bùi Vũ Khâm vẫn một mực phải thú Giang Mộ Yên thì nhất thời nghẹn một hơi, càng ho khan kịch liệt hơn, sau đó ngay cả máu cũng ho ra.
Lúc này, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Bùi Dạ Tập vội vàng đứng dậy, những người khác cũng xông đến “Lão thái gia, lão thái gia – ngài không sao chứ?”
Mà lão nhân kia thấy huynh đệ của mình cũng đã ho ra máu thì liền nổi trận lôi đình với Bùi Vũ Khâm “Bùi Vũ Khâm – ngươi thật sự là hồ đồ rồi đúng không? Không khiến hai người chúng ta tức chết thì ngươi không cam tâm sao?
Nữ nhân không tuân thủ phụ đạo, không có liêm sỉ, tham luyến hư vinh như Giang Mộ Yên có chỗ nào tốt? Cùng lắm chính là có được khuôn mặt dụ dỗ người thôi mà đã khiến phụ tử các ngươi trở mặt thành thù. Thậm chí ngươi vì muốn thú nữ nhân như vậy mà còn muốn đuổi Dạ Tập?
Vũ Khâm, hôm nay lão nhân ta nói rõ cho ngươi nghe. Muốn thú Giang Mộ Yên vào cửa, có thể, trừ phi ngươi bước qua thi thể hai lão già bọn ta. Nếu không, chỉ cần chúng ta còn sống một ngày thì sẽ không cho phép ngươi thành thân với Giang Mộ Yên. Nếu ngươi cố ý muốn làm thì cứ việc, ngày ngươi thú nữ nhân này vào cửa cũng sẽ là lúc hai lão già bọn ta thắt cổ!”
Lão nhân vừa nói lời này xong, những hạ nhân bên ngoài đều thầm vui sướng khi người gặp họa, mà người Bùi gia đứng trong từ đường cũng mừng thầm trong lòng.
Người duy nhất cảm thấy không thoải mái cũng chỉ có Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm. Bởi vì ai cũng không ngờ hai vị lão nhân sẽ mang tính mạng của mình ra uy hiếp như vậy. Hơn nữa xem bộ dáng quật cường của bọn họ, hiển nhiên đây không chỉ là lời nói suông ngoài miệng không thôi.