Edit: Ring.
Tối qua Thanh Thư thấy Bùi Vũ Khâm vội vàng rời đi, sau đó cả đêm cũng không về thì trong lòng cũng đã đoán được phần nào.
Đợi cho đến sáng vẫn chưa thấy Bùi Vũ Khâm, ngược lại chờ được gã sai vặt hầu hạ trong viện Giang Mộ Yên, Thanh Thư liền biết mọi chuyện đã được quyết định.
Cho nên tuy Bùi Vũ Khâm chỉ bảo Hồng Nguyệt phái người gọi Thanh Thư qua, vẫn chưa dặn hắn chuẩn bị cái gì nhưng Thanh Thư hầu hạ Bùi Vũ Khâm đã nhiều năm, vẫn chuẩn bị quần áo sạch sẽ chỉnh tề cùng một ít đồ dùng hàng ngày rồi cho người bưng khay cùng đi với hắn đến sân của Giang Mộ Yên.
Quả nhiên vừa bước vào cửa phòng đã thấy Bùi Vũ Khâm đang thản nhiên tự tại ngồi trên bàn, còn ở trước giường lúc này đã được dựng một tấm bình phong, vừa vặn che đi ánh mắt của mọi người.
Cho dù như vậy, Thanh Thư vừa thấy quang cảnh trong phòng cũng đã biết được một vị đương sự khác bây giờ sợ là còn chưa thức dậy!
Trong lòng hắn không khỏi thở dài một hơi. Hơn mười năm, lão gia đúng là vẫn đi đến bước này.
Không phải trong lòng hắn tiếc hận hay có ý kiến gì với hành động này của lão gia, dù sao thủ tiết vốn chính là chuyện của nữ nhân, nam nhân không cần ủy khuất bản thân như vậy, chỉ là hắn cảm thấy lão gia xứng đáng với một người tốt hơn chứ không phải chỉ là một nữ nhi của Giang thị lang.
Nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, nói mấy thứ này cũng vô dụng. Xem ra chuyện Giang Mộ Yên này trở thành đương gia chủ mẫu của Bùi gia là không thể nghi ngờ nữa rồi.
Hồng Nguyệt lúc này cũng đang tìm người chuyển thùng tắm lớn vào phòng. Mấy gã sai vặt không biết chuyện gì đã xảy ra nhìn thấy lão gia chỉ mặc trung y ngồi trong phòng tiểu thư vào lúc sáng tinh mơ thì đều kinh ngạc, nhưng cũng không ai dám nhìn nhiều, chỉ có thể nhanh chóng nâng thùng tắm vào.
Sau đó đến đổ nước, chuẩn bị hương liệu. Những người liên quan ra ra vào vào phòng không ngừng nhưng không hề lộn xộn mà đều ngay ngắn trật tự, không ai phát ra tiếng động quá lớn.
“Lão gia, quần áo sạch đã được mang đến đây, cần tiểu nhân hầu hạ ngài tắm rửa không?”
Thanh Thư cũng đóng mi cúi mắt, không hỏi một tiếng nào về chuyện đêm qua.
Bùi Vũ Khâm cũng không giải thích gì, hắn tin tưởng lấy sự thông minh lanh lợi của Thanh Thư, không thể nào như vậy còn nhìn không ra.
Cho nên những lời quanh co lòng vòng, hắn một câu cũng không nói, chỉ vững vàng mà thong dong phân phó “Hầu hạ tắm rửa thì không cần, ngươi đi cho người đập vỡ bức tường ngăn cách giữa hai viện của ta và Yên nhi đi!
À, tìm mấy người tay nghề giỏi đến tu sửa Lưu Vân tiểu trúc này một chút. Yên nhi rất thích chỗ này, về sau liền lấy nơi đây làm tân phòng!”
Thanh Thư quả nhiên không tỏ vẻ gì là kinh ngạc, trên đường đến đây hắn đã đoán với tính trách nhiệm của lão gia thì nếu đã ở lại trong lòng Mộ Yên tiểu thư thì tuyệt đối sẽ không thể nào để mọi chuyện vẫn như vậy.
“Dạ, lão gia, vậy Vị Vũ lâu thì sao?” Thanh Thư thấp giọng xin chỉ thị.
“Tạm thời đừng đụng đến Vị Vũ lâu. Trước tiên dọn ra một phòng chuyên dùng để làm việc ở Lưu Vân tiểu trúc cho ta là được.”
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Bùi Vũ Khâm nói như vậy.
“Dạ, lão gia!”
“Mặt khác, đi nói để nhóm lão thân coi một ngày hoàng đạo đi, không cần quá gấp, nhưng cũng đừng quá lâu, trong hai tháng tới, để bọn họ chọn ra một ngày tốt nhất, ta muốn thú Yên nhi vào ngày đó.”
“Đã hiểu thưa lão gia. Vậy thiệp mời là phát cho toàn bộ hay chọn ra một số người?”
Phải tiến hành hôn sự này trong hai tháng, thời gian tuy có hơi gấp nhưng cũng may là Bùi gia chưa bao giờ thiếu người, hắn vẫn có thể làm kịp.
Có điều nên mời người nào, hắn vẫn phải hỏi rõ ràng, lão gia là chuẩn bị thông cáo với tứ quốc làm một bữa lớn hay chỉ chọn mời một vài người bạn làm ăn khá thân thiết mở một bữa tiệc nhỏ nhưng cũng không kém phần náo nhiệt?
Chuyện này Bùi Vũ Khâm cũng đã sớm nghĩ qua, hắn và Yên nhi không phải người thích náo nhiệt, thành thân là chuyện của hai người bọn họ, không mở tiệc thì giống như không tôn trọng Yên nhi, nhưng cũng không thể làm quá phô trương, cho nên chỉ cần mời một vài bằng hữu đến là được rồi, tin chắc Yên nhi cũng sẽ không vì vậy mà trách móc hắn.
Cho nên Bùi Vũ Khâm thản nhiên nói “Ta sẽ đưa cho ngươi một quyển danh sách sau, ngươi cứ dựa trên danh sách mà phát thiệp mời là được.
Mặt khác, dặn cửa hàng vải trong Phỉ Thúy thành hai tháng tới đừng nhận vụ làm ăn nào, tập trung thiết kế mũ phượng cùng khăn quàng vai tinh xảo xinh đẹp đi, còn thường phục bốn mùa của Yên nhi cũng bảo bọn họ may nhiều một chút. Màu sắc thì ngoại trừ ngày lành nên sặc sỡ thì còn lại cứ dùng màu nào thanh lịch. Còn kiểu dáng, đơn giản là được rồi, đừng quá rườm rà.
Trang sức này nọ, yêu cầu cũng tương tự như vậy!”
Thanh Thư nghe Bùi Vũ Khâm phân phó thì liên tục gật đầu đáp lời, trong lòng lại bội phục Giang Mộ Yên tiểu thư này vô cùng, bởi vì bao nhiêu năm qua, hắn cũng chỉ mới thấy có một mình Giang Mộ Yên là có thể khiến lão gia lo lắng như vậy.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi đi đi. Hôm nay ta không về thư phòng bên kia, chuyển hết đồ dùng trong thư phòng qua đây đi!”
Thanh Thư biết Bùi Vũ Khâm là đang nói đến sổ sách này nọ nên nhất thời khom người gật đầu “Dạ, lão gia, nước tắm đã chuẩn bị xong, tiểu nhân cáo lui trước, đi làm tốt những chuyện cần làm.”
“Ừ!” Bùi Vũ Khâm phất tay, Thanh Thư liền lui ra ngoài. Hồng Nguyệt lại mang vẻ mặt kích động, chờ Thanh Thư vừa đi liền quỳ xuống, cung kính dập đầu hai cái với Bùi Vũ Khâm “Đa tạ lão gia, nô tỳ thay tiểu thư đa tạ lão gia đã yêu mến.”
(R: giống bán đồ xong ‘cám ơn quý khách đã tin dùng sản phẩm của chúng tôi’ í ‘__’.)
“Hồng Nguyệt, ngươi đứng lên đi! Chuyện này không có cái gì mà đa tạ với không đa tạ, chỉ cần ngươi sau này vẫn chăm sóc tốt chủ tử của ngươi như trước là được rồi.”
“Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hết sức, không dám có chút sơ sót!”
“Được rồi, ngươi ta ngoài đợi trước đi! Ta muốn tắm rửa.”