Mà trái ngược với sắc mặt khó coi của Bùi Huyền, biểu tình Vương Minh Châu lại có thể dùng mấy từ ‘mừng-như-điên’ để hình dụng.
Trên gương mặt vừa đen vừa béo đến độ sắp không phân nổi ngũ quan kia lúc này bởi vì nụ cười vui mừng và ‘thẹn thùng’ mà trở nên càng khủng bố. Giọng nói vốn đã khiến người ta phải nổi da gà lúc này lại thêm mấy phần ‘hờn dỗi’ mà ai nghe cũng muốn la làng: “A, là Huyền công tử. Thật, thật sự là khéo quá, chúng ta lại gặp rồi. Người, người ta thật vui vẻ nga!”
(R: edit còn run tay chứ nói gì nge -_-. Mục đích tác giả tả kĩ nhân vật này là để dọa độc giả à.)
Giang Mộ Yên ráng nhịn, dù đã đưa mu bàn tay lên che miệng nhưng vẫn không thể nào khống chế được mà phát ra một tiếng nôn khan từ cổ họng.
Bùi Huyền và Bùi Vũ Khâm đều biết hơn một tháng trước Giang Mộ Yên vừa sẩy thai, cho nên tiếng nôn khan này tất nhiên không thể nào bởi vì mang thai. Vậy chỉ có thể nói là nàng bị Vương Minh Châu làm cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Trong lòng Bùi Vũ Khâm không khỏi cảm thấy hối hận, sớm biết Vương Minh Châu có thể kích thích Yên nhi đến nỗi phải nôn khan thì hôm nay hắn đã không mang nàng đến đây rồi.
Mà khuôn mặt của Bùi Huyền sau khi nhìn thấy Vương Minh Châu vốn đã khó coi vô cùng, giờ lại nghe tiếng nôn khan của Giang Mộ Yên, hắn cảm thấy khó chịu giống như bị tát một cái ngay trước mặt bàn dân thiên hạ vậy. Gương mặt tuấn tú vốn có thể xem như trắng nõn nháy mắt đã chuyển sang xanh mét. Không thèm che dấu sự chán ghét đến cực độ trong lòng nữa, hắn lạnh giọng quát “Cút ngay! Đồ xấu xí này!”
Vương Minh Châu gần như không thể tin lời độc miệng như vậy, vẻ mặt lạnh lùng như vậy sẽ xuất hiện trên người một công tử nho nhã như Bùi Huyền, vẻ mặt nàng không khỏi giật mình.
“Huyền, Huyền công tử. Chàng, chàng sao vậy? Hôm nay tâm tình không tốt sao?” Vương Minh Châu dùng biểu tình ‘ngây thơ’ như hoàn toàn không biết tình cảnh trước mắt đều là do mình gây ra nhìn lại Bùi Huyền. Hai tay lại vò góc áo, ra vẻ như tiểu nữ nhi. Tóm lại chính là kiểu động tác khiến người ta cảm thấy siêu cấp ớn lạnh.
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm, cả Thanh Thư, Triển Tịch, thậm chí tất cả những người trong lâu thấy nàng như vậy, phỏng chừng biểu tình của ai cũng là nhíu mày, bộ dáng cật lực nhẫn nại. Mà mấy công tử trẻ tuổi giống thư sinh đi cùng Bùi Huyền lại không ngừng dùng ánh mắt tò mò nhìn qua nhìn lại giữa hai người Bùi Huyền và Vương Minh Châu.
Hành vi rõ ràng khiến hắn phải xấu hổ trước bàn dân thiên hạ như vậy, lấy sự cao ngạo và lòng dạ hẹp hòi bẩm sinh của Bùi Huyền, sao có thể chấp nhận được?
Hắn lúc này liền đưa ánh mắt oán độc nhìn thoáng qua Giang Mộ Yên, sau đó lại càng lạnh giọng nói với Vương Minh Châu “Tâm tình ta tốt hay không thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi đồ xấu xí này nhanh cút đi, đừng chắn đường ta. Bộ dạng như vậy mà còn có mặt mũi ra đường gặp người. Ta nếu là ngươi thì đã sớm nhảy xuống giếng tự sát rồi, đỡ làm ô nhiễm mắt người khác.
À quên, cho dù ngươi muốn nhảy xuống giếng tự sát thì phỏng chừng miệng giếng kia còn chưa đủ rộng, nửa cái thắt lưng của ngươi cũng không nhét vừa đâu!”
Câu đầu tiên, ‘đồ xấu xí’ Vương Minh Châu còn có thể lừa mình dối người là nghe lầm, nhưng câu thứ hai, thứ ba lại rõ ràng, dễ hiểu như vậy, khiến nàng muốn trốn tránh vờ như không nghe được cũng không được.
Cho nên lúc này, nàng đã tin những lời nói đó thật sự đều phát ra từ miệng Bùi Huyền, người trong lòng nàng. Ngay lâp tức, Vương Minh Châu liền nước mắt như mưa. Nàng im lặng một khoảng ngắn, sau đó đột nhiên lớn tiếng khóc lên “Oa, Huyền công tử chàng, chàng sao có thể đả kích lòng tự trọng của người ta như vậy? Không phải chàng muốn cưới người ta sao? Sao lại hung dữ với người ta vậy chứ? Ta, ta muốn về nhà mách với cha!”
Câu ‘chàng muốn cưới người ta’ kia lập tức khiến tất cả mọi người có mặt kinh ngạc đến hít mạnh một hơi. Ánh mắt cũng đồng thời tập trung lên mặt Bùi Huyền, tựa hồ không dám tin tưởng công tử tuấn mỹ của Bùi gia này lại coi trọng tiểu thư xấu có tiếng của Vương gia.
Cho dù Bùi gia là nhà thương nhân, dù Bùi Huyền là thứ xuất đi nữa thì dung mạo, phong thái của hắn đều không tầm thường. Còn tiểu thư Vương gia này tuy nói là có tài danh nhưng ngoài cái đó ra thì còn có gì đáng giá được người ta tán thưởng? Huống chi, tiểu thư Vương gia này nói với bên ngoài là mới mười sáu, nhưng những người ở Phỉ Thúy thành đã lâu ai chẳng biết đó là số tuổi của năm năm trước rồi.
Nếu không phải vì nàng là thiên kim của Vương Ngự sử, lại là tài nữ ở Phỉ Thúy thành thì bộ dáng như nàng, phỏng chừng đã sớm bị nước miếng của mọi người dìm chết đuối.
Bao nhiêu năm qua cũng không có đối tượng tay chân đầy đủ nào đến cửa cầu hôn, cho dù là nhà thương nhân, tiểu thương bị khinh thường nhất cũng không ai nguyện ý cưới Vương Minh Châu.
Nhưng hôm nay, tiểu thư Vương gia này lại công khai nói Huyền công tử Bùi gia muốn cưới nàng, bảo sao người ta lại kinh ngạc tưởng như trời sập một nửa.
Chẳng lẽ vị Huyền công tử này của Bùi gia sau mấy lần thi trượt thì cuối cùng cũng muốn đi đường tắt, hy vọng có thể thông qua việc cưới thiên kim của Vương Ngự sử mà dấn thân vào triều đình, không cần phải vất vả thi cử nữa sao?
Bùi Huyền nhận lấy ánh mắt khinh thường cùng không dám tin của mọi người thì cảm giác khó chịu trong lòng nhất thời lên đến cực điểm.
“Vương Minh Châu, ngươi nói bậy bạ gì đó? Đồ xấu xí như ngươi mà còn muốn ta cưới? Đang mơ mộng hão huyền sao? Ngươi nhìn xung quanh xem, ai lại không có mắt mà coi trọng người như ngươi?
Bùi Huyền ta cho dù xuất thân nhà thương nhân nhưng cũng xem như người đọc sách thánh hiền, có thể coi trọng ngươi sao? Cũng không về lấy gương tự soi xem bộ dạng mình như thế nào. Ngươi hỏi mọi người thử xem, ai tin tưởng?”
Lúc Bùi Huyền nói lời này, hắn chẳng những cười lạnh mà còn mang vẻ mặt khinh thường nhìn Vương Minh Châu.
Mọi người nhất thời như vỡ lẽ, thì ra là Vương Minh Châu không biết xấu hổ lôi kéo Bùi Huyền a. Bọn họ nói rồi mà, người như công tử giống Bùi Huyền sao lại để ý Vương Minh Châu được chứ!