Edit: Ring.
Một lúc lâu sau, khi Thanh Thư đã cắt được một xấp giấy dày bằng mấy quyển sổ sách, Giang Mộ Yên mới thấy được, nhất thời nàng lên tiếng “Thanh Thư, tạm thời nhiêu đó là đủ rồi, mang hết lại đây đi!”
“Dạ, tiểu thư!”
Thanh Thư nghe vậy liền mang xấp giấy chạy đến bàn Giang Mộ Yên ngay lập tức.
Giang Mộ Yên chia chúng thành những phần dày chắc chắn, bởi vì đặc điểm của giấy Tuyên Thành là mỏng, cho dù giấy thục tuyên có dày hơn sinh tuyên một chút nhưng trong mắt Giang Mộ Yên, những trang giấy trước mắt so với giấy đóng sách ở hiện đại vẫn mỏng manh, yếu ớt hơn nhiều.
Cho nên nàng cũng không dùng lực quá lớn, chỉ cầm trong tay cẩn thận xếp ngay ngắn, sau đó liền xỏ chỉ trắng vào kim, bắt đầu khâu từng mùi dọc theo cạnh xấp giấy.
Thanh Thư nhìn động tác Giang Mộ Yên thì vô cùng kinh ngạc, không hiểu Giang Mộ Yên này là muốn làm gì.
Nếu muốn đóng thành quyển giống sổ sách thì cũng nên khâu theo chiều dọc cạnh phải a, nhưng Mộ Yên tiểu thư lại khâu theo chiều ngang cạnh trên của xấp giấy.
(R: cho bạn nào thắc mắc sao lại là cạnh phải chứ k phải cạnh trái, vì sách TQ xưa cũng giống manga Nhật, đọc từ phải sang trái).
Này thì sẽ làm ra cái gì a?
Thanh Thư tất nhiên là không biết, nhưng nếu có một linh hồn hiện đại thứ hai đứng bên cạnh Giang Mộ Yên thì chắc chắn sẽ biết nàng đang làm gì, đó chính là tập nháp mà đa số ai đi học đều đã dùng qua.
Đúng vậy, thứ Giang Mộ Yên cần làm chính là mấy quyển tập nháp chuyên dùng để tính toán và ghi chép.
Tuy đã tập qua thư pháp nhưng nàng chung quy cũng không phải cổ nhân, không quen với cách viết từ trên xuống, từ phải sang này. Cho nên để nâng cao hiệu suất làm việc sau này, cũng để có thể xử lí mọi chuyện thuận lợi hơn, nàng cố ý chuẩn bị những thứ này.
Rất nhanh đã khâu xong một quyển, Giang Mộ Yên lại bắt đầu khâu quyển thứ hai.
Thanh Thư thấy Giang Mộ Yên chỉ lo khâu chứ không hề hé răng, tuy không hiểu nhưng cũng không thể đứng không mà không giúp đỡ nên cũng cầm lấy một cây kim khác, làm theo Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên thấy vậy thì nhất thời nở nụ cười “Cám ơn, Thanh Thư!”
Hai người làm ước chừng một nén nhang, cuối cùng cũng khâu xong sáu bảy quyển. Giang Mộ Yên lúc này mới ngừng tay, nói “Thanh Thư, tạm thời đủ rồi, nếu dùng hết thì chúng ta lại làm sau!”
“Dạ, tiểu thư. Tiếp theo là?”
“Tiếp theo, Thanh Thư giúp ta nghiền mực đặc trong nghiên này, sau đó thêm chút nước vào khuấy đều rồi đổ ra một cái chén nhỏ.”
Thanh Thư nghe vậy liền gật đầu ‘dạ’ một tiếng, không hỏi nguyên nhân đã vùi đầu làm việc được phân phó.
Chờ mực đặc đã được đổ vào chén, đặt lên án thư gỗ tử đàn, Giang Mộ Yên cũng đã cần trong tay ba cọng lông ngỗng thích hợp làm bút, đầu bút nhọn tù khác nhau.
“Được rồi, bây giờ không cần dùng những thứ này nữa. Thanh Thư ngươi mang khay cùng dao nhỏ này nọ để qua một bên đi, ta đến thí nghiệm cho ngươi xem chỗ tốt của cây bút lông ngỗng này!”
Giang Mộ Yên khoa tay mấy cái, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Thanh Thư thật sự là vẫn không tin mấy cọng lông ngỗng chỉ dùng dao gọt một chút kia thật sự có thể viết ra chữ. Nhưng thấy Giang Mộ Yên tự tin như vậy, lòng hắn cũng nhịn không được mà ngứa ngáy.
Thanh Thư lập tức nhanh nhẹn gom những thứ không cần dùng nữa trên bàn vào khay, để qua một bên, sau đó liền đứng trước án thư, nhìn không chớp mắt chờ đợi Mộ Yên tiểu thư biểu diễn cho hắn xem cây bút lông ngỗng này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt.
Chỉ thấy Giang Mộ Yên nhúng đầu đã được gọt của mấy cọng lông ngỗng vào chén đựng mực đặc, chừng một chén trà nhỏ sau, nàng liền lấy một cây ra, dùng cách cầm kỳ quái mà Thanh Thư đã thấy lúc trước cầm lông ngỗng trong tay, sau đó Giang Mộ Yên bắt đầu nhẹ nhàng viết lên quyển vở thục tuyên mà bọn họ vừa khâu xong.
Mới đầu Thanh Thư còn hơi nghi ngờ, nhưng sau đó, hắn liền trợn mắt há hốc nhìn một hàng chữ tinh tế mảnh mai xuất hiện dưới ngòi bút lông ngỗng. Mỗi nét mực kia đều cân xứng mà mỏng manh, hoàn toàn không thua gì chữ được viết ra từ bút lông sói tinh tế nhất.
Hiệu quả như vậy hoàn toàn khiến quản sự trẻ tuổi cổ đại chính tông là Thanh Thư kinh ngạc. Này quả thật rất bất ngờ a!
“Ông trời – này, điều này sao có thể a? Đây rõ ràng chỉ là một cọng lông ngỗng bình thường đến không thể bình thường hơn a, sao lại có thể viết ra chữ, hơn nữa còn viết được nhiều chữ đến vậy mà không cần nhúng ngòi bút vào mực?”
Trong cuộc đời hai mươi năm của Thanh Thư còn chưa thấy qua chuyện gì thần kỳ cùng khó giải thích như vậy. Lúc này, trong lòng hắn dâng lên sự sung bái cùng bội phục vô hạn với Mộ Yên tiểu thư cũng trẻ tuổi như hắn.
Loại bội phục này cơ hồ đã bay lên đến ngang mức hắn phục Bùi Vũ Khâm sau khi đã theo bên cạnh mười lăm năm.
Giang Mộ Yên lai không nói gì, chỉ mìm cười, lại đặt cọng lông ngỗng vào chén lần nữa, đổi thành một cọng khác có mặt cắt lớn hơn một chút.
“Thanh Thư, ngươi nhìn cho kỹ. Cây vừa rồi chỉ dùng để viết chữ nhỏ, lúc ghi chép dùng nó có thể tiết kiệm được rất nhiều không gian, cũng ghi được nhiều hơn trong một quyển sổ. Như vậy có thể dùng ít sổ sách hơn trước, cũng tiết kiệm được tiền giấy, càng đỡ hao nhân lực cùng vật lực mỗi lần vận chuyển sổ sách, ngươi cảm thấy sao?”
Hai mắt Thanh Thư nhất thời sáng lên “Đúng vậy, đúng vậy. Như vậy sau này tuy những thông tin ở mỗi cửa hàng vẫn nhiều như trước nhưng số lượng sổ sách lại giảm đi tương đối. Mộ Yên tiểu thư, ngài thật lợi hại! Vậy còn cây này, có chỗ nào khác nhau sau?”