“Phu nhân đừng sốt ruột. Ngài gấp, còn có người gấp hơn cả ngài nữa kìa!”
Thanh Thư lại cười ra tiếng, mà Bùi Vũ Khâm thì chỉ cười nhưng không nói.
Giang Mộ Yên nhịn không được mà liếc mắt một cái, biết ba người này xem ra là quyết ý không chịu nói cho nàng về Vương Minh Châu rồi. Được rồi, nếu bọn họ kiên trì muốn thừa nước đục thả câu thì nàng liền nhịn đi!
Xe ngựa đi rất chậm, đoạn đường từ phủ Ngự sử đến Phỉ Thúy lâu vốn chỉ mất thời gian hai chén trà nhỏ nhưng họ lại đi suốt một nén nhang*.
*(R: hình như hôm qua ta chú thích lộn thì phải. Một chén trà là 10 phút nhưng một chén trà nhỏ thì có 5 phút thôi ==.)
Mà xe của bọn họ vừa dừng trước Phỉ Thúy lâu, còn chưa hoàn toàn đứng lại thì một giọng nữ thô lớn như nam nhân đã như chiêng đồng truyền vào toa xe, ập vào tai mọi người “Bùi thúc thúc, tân thẩm thẩm, xe ngựa hai người sao lại chậm như vậy, người ta đến đây đợi đã một chén trà nhỏ rồi!”
Giang Mộ Yên vốn đã bị tiếng gọi Bùi thúc thúc làm giật mình, sau lại nghe đến hai chữ ‘người ta’ mà bình thường chỉ có tiểu nữ nhân mới thích dùng thì liền không thể khống chế mà dựng hết da gà. Trên trán nàng nhịn không được chảy mấy vạch đen, sau gáy cũng nhỏ mấy giọt mồ hôi lạnh!
Không thể nào!
Chủ nhân giọng nói này chính là nữ nhi Vương Minh Châu của Vương Ngự sử mà Bùi Huyền sắp cưới vào cửa sao?
Giọng đã ‘man’* như vậy rồi, còn người của nàng sẽ là cái dạng gì nữa?
*(R: man trong manly, tiếng Anh, nguyên văn =)).)
Không phải là một nam nhân bà bộ dáng cao lớn thô kệch chứ!
Giang Mộ Yên vừa nghĩ vậy, trên trán lại càng nhiều vạch đen.
Bùi Vũ Khâm thấy biểu tình chân thật của Yên nhi thì chỉ muốn cười. Hắn biết Yên nhi chắc chắn sẽ giật mình như vậy mà.
Quả nhiên!
Triển Tịch vẫn mang bộ mặt bất động như núi, chỉ có hàng mi nhướn cao biểu hiện thật ra hắn cũng đang cố hết sức nhẫn nại để không nổi da gà.
Thanh Thư thì dứt khoát làm một động tác như muốn nôn mửa, sau đó mới không cam tâm tình nguyện mà đau khổ chui ra khỏi xe, còn phải ra vẻ kinh ngạc nói “Ai nha, Vương tiểu thư, sao lại là ngài nha! Vừa rồi lão gia cùng phu nhân nhà ta còn đến quý phủ của ngài, không phải nói tiểu thư ngài ở nhà đọc sách sao? Giờ sao lại ở đây?”
“Còn nói nữa! Đều là Bùi thúc thúc không tốt, đến cửa nhà người ta rồi mà cũng không vào gặp chất nữ, khiến chất nữ thật thương tâm. Sau đó người ta lập tức bảo quản gia chuẩn bị xe ngựa đuổi đến đây, không ngờ xe ngựa của Bùi thúc thúc chậm thật nha, người ta đến cả buổi rồi mà giờ xe của thúc thúc mới đến.
Giờ trong xe có tân thẩm thẩm của ta không? Nghe nói tân thẩm thẩm là một mỹ nhân vạn dặm mới thấy một nha, Bùi thúc thúc thật là có phúc. Còn không nhanh để người ta nhìn một chút….”
Tai nghe nàng trái một câu ‘người ta’, phải một câu ‘thúc thúc và tân thẩm thẩm’, Giang Mộ Yên dù nổi da gà nhưng vẫn kiên định muốn giữ vững lập trường, bất luận thế nào cũng không chịu buông tha.
Bùi Vũ Khâm hiển nhiên cũng hơi giật giật mi, nhưng trước giờ hắn có sức chịu đựng, có khả năng giả vờ, lại giỏi về che dấu cảm xúc trên mặt, mấy thứ đó đã giúp hắn không ít, cho nên lúc này thoạt nhìn thì vẻ mặt của hắn ít nhất cũng miễn cưỡng xem như không cứng ngắc.
[Đây là vị hôn thê của Bùi Huyền?] Giang Mộ Yên dùng khẩu hình miệng yên lặng hỏi một câu.
Bùi Vũ Khâm cười khổ gật gật đầu.
Giang Mộ Yên xác định không lầm người, còn chưa ra khỏi xe gặp mặt Vương Minh Châu cũng đã nhịn không được mà đưa tay vỗ trán, thật sự hoài nghi người như Bùi Huyền lại thích kiểu nữ tử như vậy. Khẩu vị đúng là rất đặc biệt!
[Đi ra ngoài đi!] Vẫn là khẩu hình.
Giang Mộ Yên quyết định bất chấp, dù sao cũng phải gặp, tránh trong xe ngựa tiếp tục nghe Vương Minh Châu ‘tân thẩm thẩm’ một hơi nữa còn không bằng nhanh chóng ra ngoài cho rồi.
Bùi Vũ Khâm gật đầu, cầm lấy tay nàng, bước ra ngoài trước rồi mới đỡ Giang Mộ Yên ra sau.
Khi hai người đã hoàn toàn xuống khỏi xe ngựa, đứng ổn định rồi Bùi Vũ Khâm mới mỉm cười giới thiệu “Yên nhi, ta giới thiệu một chút. Vị này chính là tiểu thư Vương gia, đệ nhất tài nữ ở Phỉ Thúy thành. Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, mọi thứ đều tinh thông. Vài năm nay còn viết mấy thiên nhã văn ý cảnh không tầm thường, tài danh có thể xem như đã lan khắp Đông Vân quốc!”
“Ai nha, Bùi thúc thúc, người thật là khen người ta quá. Người ta cũng chỉ là tùy tiện viết mấy bài vụng về thôi, làm sao xứng với danh xưng tài nữ chứ. Tân thẩm thẩm mới là đệ nhất tài nữ mà toàn bộ Đông Vân quốc công nhận kìa! Người ta rất hâm mộ nga, tân thẩm thẩm ngài thật xinh đẹp!”
Nhịn xuống! Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống!
Đáy lòng Giang Mộ Yên không ngừng tự nói với mình như vậy. Bởi vì chỉ làm vậy nàng mới có thể miễn cưỡng bản thân không làm ra biểu tình gì thất lễ.
Không phải nàng ỷ thân là mỹ nữ mà trông mặt bắt hình dong, lại càng không phải nàng nông cạn đến mức dùng vẻ ngoài của một người để phán đoán khí chất bên trong cùng tính tình của người đó. Bề ngoài xinh đẹp không có ý nghĩa gì hết. Rất nhiều người thật sự có tài không nhất định đều là mỹ nữ, soái ca. Giang Mộ Yên nàng cũng không nông cạn như vậy.
Nhưng hiện tại, Giang Mộ Yên lại nhịn không được muốn nói: Vương Minh Châu trước mắt thật sự không xứng với Bùi Huyền!
Giọng nói như vịt đực. Thân hình to béo tròn vo không nhỏ hơn cái thùng nàng tắm rửa hàng ngày bao nhiêu. Dáng người không cao, hay nói thẳng một chút chính là rất lùn, nàng thấy nhiều lắm chỉ được 150cm. Làn da không trắng mà còn đen đến mức có thể so sánh với than đá, đã vậy còn thô ráp không thôi.
Tuy trên cái đầu cũng tròn vo đầy thịt kia có đầy vòng châu trâm ngọc nhưng chỉ khiến người ta nhịn không được mà thầm lo lắng không biết có khi nào đám đó sẽ đè khiến đầu nàng lút vào trong người luôn hay không. Càng không cần nói đến trên người còn cố tình mặc một bộ cung trang váy mỏng tuyết trắng làm từ gấm Thiên La. Rốt cuộc nàng là muốn mình mặc như tiên nữ hay là đang tự bộc lộ hết khuyết điểm ra vậy?
Thương đế ơi, giết nàng đi!
Này thật sự không chỉ làm mắt nàng bị thương nặng mà thậm chí còn có thể nói là tàn phá tinh thần những ai nhìn thấy a.
Đây là lão bà mà Bùi Huyền muốn lấy sao?