Mục lục
[Dịch]Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ring.

Mọi người đều đã đi hết, Vận Hoa thính vừa rồi còn náo nhiệt không thôi, lúc này lại trở nên vắng lặng, khiến Bùi Vũ Khâm đứng trong sảnh không tự chủ được mà cảm thấy mấy phần buồn bã, mất mát.

Không biết đã qua bao lâu, Thanh Thư sau khi đưa Bùi Dạ Tập về sân, khi trở lại liền nhìn đến bóng dáng tiêu điều của lão gia nhà mình, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một cảm giác thương tiếc vì lão gia. Đang lúc hắn nghĩ xem nên an ủi như thế nào thì Bùi Vũ Khâm đã quay lại.

“Thanh Thư, đã đưa Dạ Tập về rồi sao?”

Giọng nói hắn nhẹ nhàng trong trẻo, làm gì còn nửa phần cảm giác tiêu điều như vừa rồi? Hiển nhiên hắn đã khôi phục lại hình tượng Bùi Vũ Khâm truyền kỳ trên thương trường nhìn như ôn nhuận nhưng kỳ thật lại vững chắc khôn khéo kia.

Điều này khiến Thanh Thư nhất thời không dám toát ra chút vẻ muốn an ủi nữa, hắn thu lại toàn bộ cảm xúc của mình, cung kính gật đầu.

“Dạ, lão gia, Thanh Thư nhìn đại thiếu gia vào phòng, sau đó phân phó người hầu hạ để đại thiếu gia ngủ mới trở về.”

“Ừ, đã biết, cho người đến dọn dẹp một chút, chúng ta cũng trở về đi!”

“Dạ, lão gia. Có điều cảm xúc của đại thiếu gia hình như không được tốt lắm, lão gia ngài mặc kệ sao?” Thanh Thư nhớ lại gương mặt đen khó coi của Bùi Dạ Tập lúc trở về thì không chần chờ mà hỏi lại.

Dù sao phu nhân mất sớm, lão gia chỉ còn lại một người con độc nhất là đại thiếu gia. Tình yêu của lão gia đối với đại thiếu gia, chỉ cần là người có mắt thì đều thấy được. Cho đến bây giờ, những yêu cầu của đại thiếu gia, lão gia đều hết sức thỏa mãn.

Lần này, đại thiếu gia rõ ràng đã giận dữ đến vậy, lão gia thế mà lại không sốt ruột như trước đây, này đúng là một chuyện rất kì quái.

“Không cần quản nó. Lớn như vậy rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, trong lòng nó hẳn phải rõ ràng.”

Bùi Vũ Khâm thản nhiên nhìn Vận Hoa thính vắng vẻ, sau đó nhấc chân bước về phía cửa.

“Hành vi hôm nay của nó thì phải để nó trở về bình tĩnh suy nghĩ lại. Nếu ngay cả người mình thích cũng không biết dùng đúng cách để giữ lại, vậy nó thật sự không xứng làm con trai của Bùi Vũ Khâm ta.”

Thanh Thư nghe vậy thì cũng không dám nói gì nữa. Hắn biết trong lòng lão gia chỉ sợ là đã rất thất vọng với hành vi thất thố cùng không phong độ của đại thiếu gia hôm nay.

Là một trong những người đứng xem, hắn cũng nhìn ra đại thiếu gia đã hối hận, không muốn giải trừ hôn ước với thiếu phu nhân nữa, nhưng là đại thiếu gia đã quen thói ‘ta cần ta cứ lấy’, ngay cả một lời mềm mỏng cũng không biết nói ra.

Kết quả là tình hình vốn còn mấy phần có thể cứu vãn, sau hôm nay, chỉ sợ là càng khó khăn hơn.

Cũng khó trách lão gia lại tức giận đến vậy.

“Thanh Thư, sau này nếu Dạ Tập lại vô duyên vô cớ đến trướng phòng lĩnh bạc nữa thì nói cho ta biết.”

“Dạ, lão gia. Bất quá nếu đại thiếu gia chỉ cần mười, hai mươi lượng bạc, trướng phòng cũng không đưa sao? Nếu vậy, ta sợ đại thiếu gia sẽ –”

Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì suy nghĩ lại, cũng biết có vẻ không ổn, dù sao mỗi ngày công chuyện của hắn đã đủ nhiều, nếu thật sự một chút tiền cũng phải cần hắn xem qua, vậy không phải khiến hắn phiền chết sao?

“Như vậy về sau nếu Dạ Tập muốn hơn năm mươi lượng bạc thì đều cần sự cho phép của ta, ngươi bảo Dạ Tập trực tiếp đến tìm ta, nếu không, ai cũng không được đưa bạc cho nó. Nếu ai dám cho thì liền rời khỏi Bùi gia mà kiếm công việc khác!”

“Dạ, lão gia. Thanh Thư sẽ lập tức dặn dò xuống, để tất cả quản sự ở trướng phòng đều biết điều này.”

“Ừ, việc này phải làm cho tốt. Ta chính là không cam lòng, chẳng lẽ nhiều năm qua ta đã nuông chiều ra một đứa ăn chơi trác táng chỉ biết tiêu xài, một chút khả năng cũng không có sao?”

“Dạ, xin lão gia bớt giận, không nên kích động. Kỳ thật đại thiếu gia tài hoa xuất chúng, võ nghệ siêu quần, một kẻ chỉ biết tiêu xài ăn chơi tuyệt đối không thể sánh bằng đại thiếu gia. Tuy hôm nay, đại thiếu gia nói chuyện có chút nóng nảy, nhưng bất quá cũng đều là…….”

“Được rồi, Thanh Thư, ngươi cũng không cần nói giúp cho nó. Dạ Tập là con ta, tính cách nó như thế nào, ta sao có thể không biết? Thôi, không nói chuyện này nữa!”

“Dạ, lão gia!”

“Đúng rồi, ngươi cho người đưa mấy món lễ vật đi đâu hết rồi?”

Bùi Vũ Khâm đang bước đi thì đột nhiên quay lại hỏi.

“Hồi lão gia, đều đưa đến khố phòng kiểm kê lại như mấy năm trước!” Thanh Thư lập tức trả lời.

Hắn nghĩ mấy thứ nhị phu nhân, tam phu nhân tặng đơn giản chính là dược liệu hoặc là vải vóc này nọ, tuy mấy thứ đó bên ngoài là giá trị xa xỉ, nhưng đối với Bùi gia, nhị phu nhân bọn họ hàng tháng được lão gia chu cấp tiền tiêu vặt hậu hĩnh đưa lão gia mấy thứ đó căn bản không là gì, lão gia tất nhiên cũng sẽ không hiếm lạ.

Cho nên hàng năm, mấy thứ gọi là lễ vật kia đều được đưa đến khố phòng kiểm kê, lão gia chưa bao giờ hỏi qua mấy chuyện này.

Vậy mà hôm nay lão gia đột nhiên hỏi lễ vật đưa đi đâu, không thể không nói, chuyện này khiến Thanh Thư cảm thấy kinh ngạc.

“Đi lấy hộp quà của Yên nhi về đây!”

Bùi Vũ Khâm cũng không quên tình cảnh lúc Giang Mộ Yên tặng quà. Nếu trong đó thật sự là một bộ tranh, như vậy, trong tranh là vẽ cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK