Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng nhìn Alice lớn lên, tình cảm không hề giả tạo.

Nàng không cho phép ai tổn thương Alice, kể cả mình cũng không được.

Alice cảm động, cũng không tính toán nàng giấu giếm.

Một đêm yên tĩnh.

Lâm Dịch tu luyện xong, buổi sáng tỉnh lại.

“Hôm nay có việc gì không?” Lúc ăn cơm Đường Tư hỏi.

“Không có chuyện gì quan trọng, ngày mai Bảo Nhi được nghỉ, ta muốn mua nguyên liệu nấu ăn, dẫn nàng đi picnic.” Lâm Dịch suy nghĩ một lát, mình giàu lên, tiền dư nhiều hơn, cũng nên cải thiện sinh hoạt của Bảo Nhi.

“Tính cả hai ta, Bối Bối sắp xếp công việc trong hôm nay, chừa lại ngày mai.” Đường Tư phân phó.

Thẩm Bối Bối gật đầu.

Hai người bận việc của mình.

Lâm Dịch luyện chế đan dược vài ngày liên tiếp, lúc ấy còn không sao, bây giờ có cảm giác chán ngấy, tạm thời không muốn luyện đan.

Picnic lấy nướng làm chủ.

Đương nhiên phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu, thịt xiên cũng tự chuẩn bị. Loại có sẵn trong cửa hàng, một lời khó nói hết, dạ dày không tốt thì đừng cân nhắc.

Tranh thủ nhắn tin cho Tống Bảo Nhi.

Sau khi biết, nàng lập tức mời Xà Huệ.

Lựa chọn Xà Huệ thì không cần nghĩ nhiều.

Lúc mời Uông Tiểu Ngư, nàng cũng do dự một lát. Đây là đối thủ tiềm ẩn, thèm thân thể của ca ca. Nhưng nghĩ lại, người ta cũng rất tốt với mình, không mời đúng là không ra gì.

“Xà Huệ và Tiểu Ngư sẽ đi cùng.”

“Không thành vấn đề.”

Bảo Nhi hiếm có bạn cùng tuổi, hơn nữa Lâm Dịch cũng quen hai tiểu gia hỏa này, đương nhiên không bài xích.

Tính thấy đã đủ. Chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho sáu người là được.

Vừa tính toán xong, Lâm Dịch quỷ thần xui khiến nhớ tới Alice. Nàng không có bằng hữu ở Đại Hạ, chắc sẽ rất nhàm chán, gọi ngay cho nàng.

“Ngày mai có rảnh không, nhà ta định đi picnic, ngươi có đến không?”

Alice suy nghĩ một lát, tối hôm qua vừa ăn đồ nướng xong, nhưng lần này không giống.

Thực tế ở nước ngoài cũng rất phổ biến trò này, nhưng thân phận của nàng, định trước là không trải nghiệm được.

“Ta đi có ổn không?”

Lâm Dịch cười nói: “Mấy em gái của ta cũng đến, có ngươi các nàng còn vui hơn.”

“Được rồi, ngày mai ta chuẩn bị.”

Alice đã kết thúc buổi hòa nhạc, chuyện tiếp theo cũng xử lý thỏa đáng. Bây giờ còn ở lại Đại Hạ, thật ra vì đan dược.

Đại Hạ mới làm xong nhóm đầu tiên, nếu cần ít còn có thể bán cho liên minh phương tây, nhưng bọn hắn lại cần khá nhiều.

Mình phải là người hưởng đợt đầu tiên, sao có thể cho bọn hắn ăn trước.

Hẹn với Alice, Lâm Dịch thuận tiện thông báo Đường Tư.

Sau đó bắt đầu chuẩn bị cho ngày mai.

Ra chợ chọn thịt yêu thú, ngon hơn thịt công nghiệp nhiều, cũng có lợi ích với võ giả.

Mua xong thì làm sạch, thịt cần mình tự xâu chuỗi, bận bịu một buổi đã đến giữa trưa.

Điện thoại của Lâm Dịch vang lên.

Là người thợ già mà hắn nhờ chế bảo kiếm.

Nói là hoàn thành trong mười ngày, tám ngày đã xong.

Đương nhiên...... Do Lâm Dịch không định làm vũ khí, cho nên chế tạo không khó.

Lái xe đi lấy kiếm, giao phần tiền còn lại.

Tạo hình giống như cự khuyết kiếm, độ cao cũng xấp xỉ, rất là hài lòng.

Tiếp theo là khắc hoạ trận pháp.

Trận đồ đã nhớ trong lòng.

Lâm Dịch hỏi thăm lão sư phó, có máy khắc laser. Người trẻ tuổi vốn thích lòe loẹt, có thể điêu khắc theo yêu cầu của Lâm Dịch.

Lâm Dịch vội vàng mượn máy tính, dùng CAD vẽ ra trận đồ, sau đó nhờ thợ điêu khắc.

Tốc độ nhanh chóng, không lâu sau đã hoàn thành.

Lâm Dịch xóa file, không lo tiết lộ chuyện này.

Trận đồ này rất phức tạp, theo ông thợ, Lâm Dịch chắc đến tuổi tự kỷ nên mới làm.

Muốn khởi động trận đồ cần lực lượng của tu sĩ, cho dù bọn hắn lưu hồ sơ rồi làm ra, cũng không phát hiện được vấn đề gì.

Sau khi giải quyết xong, Lâm Dịch lái xe đến căn cứ bí mật của mình, dự định thử phi kiếm.

Nhưng vừa vào thì phát hiện dược liệu mà mình để lại đã mất. Hắn kiểm tra một hồi, ngoại trừ dược liệu có độc thì đều bị tai họa, trộm rất sạch sẽ.

Ngay cả rác mà mình đào hố chôn xuống, cũng bị đào lên trộm đi.

“Chẳng lẽ có người theo dõi ta, trộm dược liệu đi nghiên cứu?” Lâm Dịch suy tư cực nhanh, kiểm tra bốn phía, phát hiện có không ít dấu chân.

Kẻ trộm quá bất cẩn, không...... Lâm Dịch giật mình nhìn đống dấu chân.

Đưa tay đo đạc, đây là vuốt chó?

Lâm Dịch từng nuôi chó, thích bóp trứng của chó nhà mình, có thể phân biệt được.

Chó trộm thuốc của ta?

Nhưng bên ngoài rõ ràng có trận pháp, gia hỏa này vào kiểu gì?

Chẳng lẽ có người bày nghi trận, giả tạo hiện trường?

Lâm Dịch không dám chủ quan, tuần tra khu vực mấy lần, sử dụng cả thần thức và Vọng Khí thuật. Xác định xung quanh không có sinh vật nào, mới miễn cưỡng an tâm.

“Không được, ta phải mua mấy cái camera năng lượng mặt trời.”

Nơi này là căn cứ bí mật của Lâm Dịch, rất nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài đều ở đây. Vậy mà bây giờ bị phát hiện, sao có thể yên lòng.

Nơi này không dùng được internet, nhưng camera năng lượng mặt trời không cần mạng, Lâm Dịch định bố trí mấy cái để xem xét tình hình.

Xác định xung quanh không có ai, Lâm Dịch vội vàng đạp lên phi kiếm, ngự kiếm phi hành.

Trong quá trình phi hành, rót vào chân nguyên, kích hoạt trận pháp điêu khắc trên thân kiếm. Chân nguyên thông qua trận pháp, hóa thành một quả cầu bao bọc Lâm Dịch.

Tạm thời không biết hiệu quả ẩn nấp thế nào, nhưng lúc bay có thể cản gió, như hình thành một vòng bảo hộ.

Bay tới bay lui, Lâm Dịch cứ thấy là lạ nhưng không rõ ràng.

Hắn ra khỏi căn cứ bí mật, phi hành ở tầng trời thấp xung quanh. Sau khi kích hoạt trận pháp, Lâm Dịch lấy điện thoại ra xem, tín hiệu cũng mất.

Trận pháp có thể phá tín hiệu, sợ rằng không bị mấy thứ như rađa quét được, quả là thần kỳ!

Cộng thêm công năng ẩn hình và che đậy thần thức thăm dò, chỉ cần không phi hành cận mặt, không cần lo lắng bị nhìn thấy.

Hắn hẹn giờ chụp ảnh, sau đó kích hoạt trận pháp đứng ở bên cạnh chờ.

Tách tách!

Tiếng chụp ảnh vang lên.

Lâm Dịch giơ điện thoại lên kiểm tra, lần này bị chụp lại.

Lừa được mắt thường, lừa được thần thức, thậm chí rađa cũng không quét được mình, nhưng không lừa được thủ đoạn cơ giới hoá như chụp ảnh.

Nhưng Lâm Dịch rất hài lòng, dù sao hắn cũng không bay trên trời cả ngày.

Càng không có người rảnh rỗi đến chụp lên trời, cùng lắm thì ta bay cao hơn tí.

Lâm Dịch ôm phi kiếm của mình cười ngây ngô.

Phi kiếm rất phổ thông, không thể làm vũ khí, nhưng Lâm Dịch không định dùng phi kiếm đi giết người.

Giống như xe gây tai nạn, ai thích lái?

Phi kiếm chính là xe của ta!

Ngự kiếm phi hành chính là lãng mạn!

Sau khi xong chuyện, Lâm Dịch về nhà nấu cơm.

Ăn tối, gõ chữ tu luyện ngủ, tất cả như cũ.

Giờ Tý nhập mộng.

Lần này không phải thế giới trong mộng, trước mắt đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón. Trước đây cũng thể nghiệm tình hình tương tự, nhưng lần này hơi khác.

Lâm Dịch lập tức cảnh giác.

“Trời sinh vạn vật để nuôi người, con người còn oán trời bất nhân.”

“Người bất trung có thể giết! Người bất hiếu có thể giết!”

“Người bất nhân có thể giết! Người bất nghĩa có thể giết!”

Đêm tối vô cùng huyên náo, giết giết giết giết giết vang vọng!

Lâm Dịch tâm thần không yên.

“Ai dám loạn tâm thần của ta!”

Âm thanh tràn đầy ma lực kinh khủng, muốn dẫn nổ lòng giết chóc của mình. Nếu tâm trí không kiên định, sợ rằng đã không chịu nổi.

“Vì ta giết hết người thiên hạ, ngày sau tất sẽ thành tiên thần!”

Âm thanh kỳ quái tiếp tục đầu độc Lâm Dịch, muốn phóng đại mặt giết chóc của hắn, khiến hắn đắm chìm trong khoái cảm giết người.

“Cút!” Lâm Dịch gầm thét một tiếng, triển khai thần thức, bay lên đấm một quyền vào bên trái phía trước.

Ái ôi!

Âm thanh non nớt của con gái truyền đến, hiển nhiên bị Lâm Dịch đánh trúng.

“Giết giết giết!”

Âm thanh vẫn không chịu từ bỏ, muốn tiếp tục đầu độc Lâm Dịch.

Hắn bước nhanh tới, nhấc đồ nhỏ kia lên xem. Chỉ là một nắm đen, không nhìn ra dung mạo.

Bị âm thanh quấy nhiễu, Lâm Dịch cũng hơi táo bạo, đập mấy nhát liền.

“Giết giết giết, giết mẹ ngươi!”

Tiếng vang lanh lảnh, thứ kia ngây ra, hình như bị đánh cho ngu người. Nó lưỡng lự rồi thăm dò hô: “Giết?”

“Giết con mẹ ngươi!” Lâm Dịch đánh thêm một nhát.

“Hu hu hu!”

“Thứ quỷ gì, loạn tâm thần của ta, cẩn thận ta giết chết ngươi!” Lâm Dịch hung thần ác sát quát.

Hắn cảm thấy thứ này đang loạn tâm thần của mình.

Nếu bị thừa cơ lợi dụng, sợ rằng mình sẽ đánh mất lý trí, đắm chìm trong sát ý vô cùng, trở thành một công cụ chỉ biết giết chóc.

Lâm Dịch còn phải cho nàng thể diện sao?

“Không...... Không giết.” Âm thanh kia tủi thân nói, hình như thỏa hiệp.

“Còn dám loạn tâm thần của ta, giết chết ngươi!” Lâm Dịch uy hiếp.

Không phải hắn hung ác, mà là vấn đề quá nghiêm trọng. Nếu bây giờ không phải linh thể, đã đổ mồ hôi lạnh.

“Ta muốn rời khỏi nơi này!” Lâm Dịch chỉ muốn mau chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này.

“Ngài đi thong thả.” Thứ kia yếu ớt nói.

Không thể không nói, nếu thứ này không mê hoặc tâm thần của mình, giọng còn rất êm tai, mình cũng chưa chắc ra tay hung ác được.

Sau khi Lâm Dịch rời khỏi mộng cảnh.

Bóng đen mới hóa thành một tiểu nha đầu 5 tuổi, đẹp như búp bê, tủi thân xoa nước mắt.

“Ý chí của đại bại hoại thật mạnh, vậy mà không đầu độc được hắn. Nhưng chờ ta dính máu, sẽ có thể không ngừng trưởng thành. Ngươi đừng hòng thoát khỏi khống chế của ta, khuất nhục hôm nay, ta muốn trả lại gấp trăm lần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK