Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hẹn giờ ăn.

Hắn mới vội vàng chạy đến khách sạn Eisfeld.

Hỏi thăm lễ tân, kết quả không còn phòng bao.

Ngô tổng là người có thân phận, không thể ngồi ở đại sảnh.

Còn may hắn là khách quen nơi này, quản lý cũng là người quen, biết thân phận của hắn, kiểm tra tình hình phòng bao. Quản lý phát hiện ra một phòng chỉ có hai người, vội vàng phân phó.

Lâm Dịch vào phòng bao.

Alice cũng nhanh chóng chạy tới.

Đồ ăn còn chưa lên, hai người đang nói chuyện phiếm.

Người phục vụ gõ cửa, sau đó khó xử nói với Lâm Dịch: “Xin chào Lâm tiên sinh, chúng ta có một vị khách, hắn bằng lòng trả tiền, muốn ngươi tặng phòng bao cho.”

Lâm Dịch còn chưa lên tiếng.

Alice không nhịn được nhíu mày.

Cho tiền mua chỗ, ngươi có thể cho bao nhiêu?

500?

1.000?

Người có thể ăn cơm ở đây, có ai cần chút tiền này?

Điển hình thấy bên này không có bối cảnh nên định ức hiếp.

Nhưng bây giờ nàng đội mũ lưỡi trai, kéo thấp vành để che mặt, người bình thường không thể liên tưởng đến Alice.

“Không đổi.” Lâm Dịch nói thẳng.

Người phục vụ khó xử: “Vị kia là ông lớn.”

“Ông lớn có thể cướp phòng bao?” Lâm Dịch cười lạnh.

Lần trước hắn có ấn tượng khá tốt với Eisfeld, cho nên lập tức nghĩ đến nơi này, nào ngờ thành ra như vậy.

“Ta chỉ làm công, tiên sinh đừng làm khó ta.”

Ta làm khó ngươi?

Mẹ nó ta ngồi ở đây ăn cơm, ngươi muốn đuổi ta ra ngoài, còn ra vẻ ta làm khó ngươi, thế này là thế nào?

“Ngươi mới đang làm khó ta!”

Lâm Dịch vốn rất dễ tính, nhưng hôm nay không thể lùi bước.

Hố Alice, mời nàng đi ăn một bữa xin lỗi, còn bị đuổi đi, ai mà chịu được?

Người phục vụ hết cách, vội vàng rời khỏi phòng, định gọi quản lý đến.

Alice thấy thế mới nói: “Đám người này làm sao vậy, không có phong độ thân sĩ gì cả.”

“Xin lỗi, ta cũng không ngờ tới chuyện này.” Lâm Dịch áy náy.

Đang rất vui vẻ, thoáng cái thành khó chịu.

Alice lý giải: “Không phải lỗi của ngươi, hôm nay chúng ta không nhường, chẳng lẽ bọn hắn có thể cưỡng ép sao?”

Alice cũng tức giận.

Dùng bạo lực thử xem!

Ở đây có hai con của thần và một thần linh, ta xem các ngươi có bản lãnh gì.

Về bối cảnh, cho dù mình đang ở Đại Hạ, cũng có chút tình mọn.

Lâm Dịch giao hảo với tiểu công chúa Uông gia và Xà gia, chẳng lẽ còn sợ các ngươi sao?

Không bao lâu sau, quản lý của khách sạn chạy tới.

Người này chỉ hơn 30, trông cũng bình thường. Alice có thành kiến, thấy đối phương rất hèn mọn.

Quản lý dẫn người phục vụ vào, lập tức nói: “Hai vị cho chút thể diện, các ngươi không chọc nổi vị bên ngoài, ta muốn tốt các ngươi mà thôi.”

Alice âm dương quái khí: “Muốn tốt cho chúng ta thì để chúng ta yên tĩnh ăn một bữa, chứ đừng bắt ép chúng ta tặng phòng bao cho người khác.”

Tiếng Trung của nàng rất trôi chảy, nghe không ra khẩu âm của người ngoại quốc, quản lý tưởng là người Đại Hạ nhuộm tóc vàng, không để trong lòng.

Hắn trực tiếp móc ví, xếp năm tờ 100 lên bàn: “Ta bồi thường cho các ngươi, như vậy được chưa!”

Theo hắn, Lâm Dịch và Alice muốn lợi ích mà thôi.

Lâm Dịch không thèm nhìn.

Altria vốn tốt tính, lúc này ánh mắt cũng rất lạnh lùng, không thể sỉ nhục người khác như thế.

Bầu không khí trong phòng rất lúng túng, nhất thời giằng co không dứt.

Hứa Bạch thấy mãi mà không quyết được, nhìn đồng hồ thấy Ngô tổng sắp đến, không chờ được nữa. Hắn chạy vào phòng bao, lườm Lâm Dịch: “Người trẻ tuổi, ta khuyên ngươi thức thời một chút.”

“Không thức thời thì sao?” Lâm Dịch cười lạnh.

“Ta sợ các ngươi không thấy được mặt trời ngày mai!” Hứa Bạch uy hiếp.

Lâm Dịch cười.

“Ta cũng muốn xem, ngươi khiến ta không thấy được mặt trời ngày mai kiểu gì.”

Thấy Lâm Dịch không nể tình, quản lý cũng nổi giận, trực tiếp hô: “Gọi bảo an đến, đánh bọn hắn ra.”

Lập tức có nhân viên chạy ra ngoài, mang mấy bảo an trông khôi ngô đến.

“Tự đi hay chúng ta mời ngươi ra ngoài?” Bảo an hung thần ác sát trừng Lâm Dịch.

Lúc này, nữ phục vụ ở ngoài cùng dụi mắt nhìn kỹ Lâm Dịch, sắc mặt lập tức đại biến.

Lâm Dịch quá đẹp trai, rất dễ để lại ấn tượng sâu sắc.

Lần trước Lâm Dịch đến, nàng còn phối hợp Đường Tư hố người, cũng chú ý đến hắn.

Nàng vội vàng tìm trưởng kíp, cáo tri chuyện này.

Trưởng kíp biến sắc nói: “Chuyện xấu, hỗn đản quản lý dựa vào thân phận em vợ của lão bản, hơi tí là gây sự, lần này đá phải thùng sắt rồi!”

Lâm Dịch có quan hệ với vị được lão bản tự mình tiếp đãi.

Lần trước lão bản có biểu hiện gì?

Hầu hạ an tiền mã hậu, hắn lần đầu nhìn thấy lão bản như thế, cũng biết thân phận của đối phương phiền toái đến mức nào.

Nàng vội vàng gọi điện cho lão bản.

“Lão bản không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn, vị khách lần trước đến, người gọi trứng cá muối ấy, ngài nhớ không? Đúng rồi...... Hắn tới dùng cơm, nhưng quản lý đang gây sự, muốn tặng phòng bao của hắn cho khách khác!”

Lão bản lập tức trợn tròn mắt.

Cái đcm!

Thằng em vợ chó chết này, ngươi muốn giết ta à!

Hắn vội gọi điện nhưng không ai nghe, chắc vương bát đản kia không mang điện thoại theo.

Lại gọi cho trưởng kíp, bảo hắn mang điện thoại đến.

Mình thì cuống quít bò dậy, một cước đạp nữ nhân trên giường xuống, giày cũng quên đi, kéo quần áo lên rồi chạy đến cửa thang máy.

Phát hiện thang máy còn ở tầng một, không quan tâm tất cả chạy thang bộ xuống.

Trưởng kíp cầm điện thoại đến, nhưng quản lý đang giận dữ nên không nghe.

Lâm Dịch tiện tay đẩy một cái, mấy bảo an trông cường tráng bay lên, đám người ngã thất điên bát đảo.

Hứa Bạch vô cùng sợ hãi.

Người xung quanh nghe thấy động tĩnh, cũng chạy đến xem trò vui.

Ngô tổng vừa vặn dẫn mấy bảo tiêu tới.

Hứa Bạch vội vàng chạy qua nói: “Ngô tổng, ta đã đặt trước phòng bao, ai ngờ có tiểu tử chiếm lấy không đi!”

Hắn không thể nói là mình quên đặt phòng bao, đến rồi mới biết hết phòng.

Dù sao người của khách sạn sẽ nói giúp mình, lời này không sai.

Ngô tổng nhíu mày, hắn cũng có thân gia vài tỷ. Nếu bị cướp phòng bao, truyền ra ngoài sao được?

Nhưng mới cùng ăn thiệt thòi với Lý tổng ở khách sạn Minh Châu, cũng biết không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Hắn vẫn còn sợ hãi, không có xung động mà đi tới cửa xem là ai.

Khi thấy Lâm Dịch ngồi tại chỗ, hắn trợn tròn cả mắt.

Trong đầu thoáng hiện cảnh tượng Lâm Dịch đối phó võ giả.

Lại nhìn nữ nhân bên cạnh, tóc vàng bắt mắt và...... Thân hình hơi quen thuộc, hắn hít ngụm khí lạnh.

Lâm Dịch phát hiện có người đến, nhìn sang.

Hứa Bạch chỉ Lâm Dịch nói: “Ngô tổng, chính là tiểu tử này!”

“Đại ca à!”

Vừa dứt lời, Ngô tổng hét lớn một tiếng như hát hí, quỳ xuống đất lê gối, thoáng cái đã vọt tới trước mặt Lâm Dịch, dùng sức dập đầu: “Đại ca à, chuyện này không liên quan đến ta, ta bị mời đến ăn một bữa cơm mà thôi!”

Hắn đã rõ ràng.

Bất kể Hứa Bạch muốn cướp phòng bao của Lâm Dịch hay là Lâm Dịch muốn cướp phòng bao của Hứa Bạch, đều không có ý nghĩa.

Ai có thể chọc nổi Lâm Dịch a!

Đến bây giờ Lý tổng vẫn chưa được thả đây, hắn chỉ đánh xì dầu nên hai ngày trước mới được thả. Ai ngờ lại mơ mơ hồ hồ đá phải thùng sắt, đúng là làm ăn bất lợi a!

Quản lý thấy Hứa Bạch tôn kính người này như thế, cũng biết hắn có chút thân phận, đang định xem kịch vui, ai ngờ lại thế này.

Ngô tổng ngưu bức hống hống, bây giờ quỳ dưới đất khóc sướt mướt, trông rất thảm.

Lâm Dịch cũng cạn lời: “Sao lại là ngươi, ta chỉ ăn một bữa cơm, ngươi cũng muốn cướp phòng bao của ta, ngươi ghét ta như thế sao?”

“Thiên địa lương tâm a, ta làm sao dám cướp phòng bao của đại gia. Ta vừa mới đến mà, ta không biết gì cả. Vương bát đản này, ta đánh chết ngươi!” Ngô tổng bi thương hô lên.

Đừng nhìn hắn là bụng bia, thân thể mập mạp bộc phát ra tiềm lực mạnh mẽ, đẩy Hứa Bạch ngã xuống đất, đánh bạc mạng già đập tới.

“Vương bát đản, ngươi muốn hại chết ta à. Ta có thù với ngươi sao, mẹ kiếp, ta đánh chết ngươi!”

Một màn hài kịch khiến người ở đây sợ hãi.

Quản lý cũng phát hiện vấn đề.

Đúng lúc này lão bản chạy xuống, hắn kinh hỉ hô: “Anh rể, ngươi đến rất đúng lúc!”

Nhưng nhìn kỹ, anh rể cũng là lạ.

Không đi giày, quần áo chưa sửa sang. Nhìn chằm chằm mình như mãnh thú, xông qua đấm vào mặt hắn, đánh ngã xuống đất.

Quản lý bị đau, lập tức hét lớn: “Vương bát đản này, ngươi dám đánh ta? Có tin ta nói cho chị không!”

“Ngươi nói cho nàng a, ta sớm đã chán tiện nhân kia. Đời trước ta thiếu hai người các ngươi sao, ta sớm muộn bị chị em các ngươi hại chết!” Lão bản gầm thét, cưỡi lên quản lý đập loạn.

Hiện trường rối tung lên, nhưng không ai dám khuyên can.

Lâm Dịch lắc đầu đứng lên, hết cả hứng ăn cơm.

“Chúng ta đổi chỗ ăn đi!”

Alice cũng thấy ăn không trôi, gật đầu đồng ý, đứng dậy kéo vành nón, theo sau Lâm Dịch.

Lão bản muốn nói gì đó.

Lâm Dịch khoát tay: “Bỏ đi, không còn tâm tình ăn cơm, để phòng bao lại cho bọn hắn thôi!”

Để lại cho bọn hắn?

Lão bản nghĩ thầm, ta để lại cái rắm. Gây phiền toái lớn như thế, đời này đừng nghĩ vào khách sạn của ta!

Ta không chỉ không cho bọn hắn vào khách sạn, còn phải nói cho bạn cùng nghành, xem ai dám cho bọn hắn vào!

Ngô tổng thấy Lâm Dịch đi ra, càng ra sức đánh Hứa Bạch, lẩm bẩm: “Vương bát đản này, bảo sao nhà hàng Thành Ý vô tích sự của ngươi bị tra thuế, không tra rác rưởi như ngươi thì tra ai?”

Lâm Dịch nghe thấy từ mấu chốt này, đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm Hứa Bạch: “Ngươi chính là người muốn cướp mảnh đất trồng thuốc của ta?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK