Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dịch nhạy bén phát hiện vật phẩm kia di động.

Lão thái thái mang nước trà vào, hơi xấu hổ nói: “Trong nhà không có gì chiêu đãi, tổ tiên còn truyền thừa vài thứ, ta trông cũng không đáng giá, nếu quý nhân thích thì tặng cho ngươi.”

Lâm Dịch hô hấp trì trệ, đang nghĩ mua thế nào, kết quả người ta chủ động tặng.

Đồ của lão thái thái trông khá có tuổi, một cái nghiên đen xì, một cây bút trụi lông và một cái giá bút làm bằng gỗ.

Thứ phát ra linh khí là cây bút trụi lông.

Lâm Dịch lấy ra xem, cảm giác lạnh buốt, khá có trọng lượng, giống như đồ sắt. Hắn gõ nhẹ cán bút, vô cùng chắc chắn, không bị cong.

Lâm Dịch giật mình nói: “Lão nhân gia, thứ này tặng cho ta?”

Lão thái thái coi như nhìn ra, Lâm Dịch rất thích những thứ này.

Nói gấp: “Không đáng giá, nếu quý nhân thích thì cầm đi.”

Trong tay người bình thường hoặc là võ giả, đồ chơi này xác thực không đáng giá, nhưng với tu sĩ như Lâm Dịch thì khác.

Nhưng trước mắt không biết thứ này có hiệu quả gì.

Xem ra Đại Hạ vẫn còn không ít đồ tốt của tu sĩ a!

Lâm Dịch nhận lấy ba món đồ, không nhịn được hỏi: “Lão nhân gia, mạo muội hỏi, những thứ này đều là tổ truyền sao?”

Lão nhân gia nói gấp: “Đều do lão tổ tông lưu lại, trước đây hắn làm đạo sĩ ở núi này, thường chữa bệnh, vẽ bùa khu quỷ cho người, truyền thuyết lão tổ tông sống hơn 200 tuổi!”

Bây giờ điều kiện chữa bệnh tốt hơn, 120 130 cũng là đỉnh thiên.

Thời cổ có thể sống hơn 200 tuổi, tuyệt đối không đơn giản.

Lâm Dịch thì hơi tiếc nuối.

Sau khi Trúc Cơ, thọ nguyên khoảng 200 tuổi, thực lực của đối phương cùng lắm là Trúc Cơ cảnh.

Với hắn bây giờ, Trúc Cơ có thể nói là trong tầm tay với.

Nhưng nghĩ lại.

Tu sĩ Trúc Cơ cảnh chắc không thể luyện chế lò đan kia.

Có lẽ Đại Hạ còn pháp bảo trân quý lưu lạc, có thời gian thì đi dạo núi này vậy.

Đàm luận chuyện chạy chữa với lão nhân gia, sau đó gọi cho Thẩm Bối Bối, nhờ nàng hẹn chuyên gia.

Thẩm Bối Bối bĩu môi cúp điện thoại, gia hỏa này thật sự coi mình là thư ký, nhưng vẫn trung thực liên lạc bệnh viện.

Sau khi Lâm Dịch liên hệ Thẩm Bối Bối, Uông Tiểu Ngư gọi Lưu Quân tới đón người.

Sau đó Lâm Dịch cáo từ.

Lão đại gia tựa vào giường, đến nay vẫn thấy như nằm mộng, lẩm bẩm: “Bệnh của ta có thể chữa?”

Lão thái thái vui vẻ nói: “Quý nhân gạt ngươi làm gì.”

“Vì sao quý nhân thích thứ này vậy.” Lão đại gia không hiểu rõ.

Lão thái thái nói: “Chúng ta làm sao hiểu được yêu thích của kẻ có tiền, nghe nói rất nhiều người chơi đồ cổ. Đồ của chúng ta cũng nhiều năm rồi, có lẽ là đồ cổ a.”

“Đồ cổ a...... Ta nhớ lúc phân gia, nhà lão nhị cầm tranh của lão tổ tông. Vài ngày nữa ngươi đi tìm lão nhị, đem tặng cho quý nhân.” Lão đại gia nghĩ, người ta vừa cho tiền vừa hỗ trợ chữa bệnh, trong lòng băn khoăn a.

Lão thái thái không rõ: “Vật kia có ích lợi gì?”

Lão đại gia nói: “Có lẽ quý nhân thích thì sao, dù sao chúng ta cũng không hiểu. Ngươi nhờ người đưa đến là được, dù sao người ta cũng giúp liên hệ chuyên gia.”

“Được rồi!” Lão thái thái nhận lời.

Trong nhà cũng không lấy ra được gì, chung quy không thể đưa gạo a, người ta cũng không thiếu cái đó.

Trên xe.

Uông Tiểu Ngư cầm ba món đồ quan sát hồi lâu, lại cầm bút hỏi Lưu Quân: “Lưu thúc, thứ này là đồ cổ sao?”

Lưu Quân cười khổ lắc đầu: “Đây không phải đồ cổ.”

Nói không êm tai, theo người ngoài thì là rác, người được tặng cũng chê chiếm chỗ.

Hắn thấy Lâm Dịch đang kiếm cớ giúp người, ta thu đồ của ngươi, sau này cần dùng tiền, cũng có thể dùng chuyện này qua loa.

Phẩm tính của người trẻ tuổi này khá tốt a.

Nếu Lâm Dịch biết hắn nghĩ như thế, chắc sẽ xấu hổ đào cái hang chui vào.

Uông Tiểu Ngư như có suy tư, híp mắt nói: “Bút cũng trọc, hôm nào ta lấy lông của Thiên Lang Tinh cho ngươi? Sửa lại chắc có thể dùng.”

Lâm Dịch cũng động lòng.

Pháp bảo phối lông yêu thú, được đấy!

“Có...... Có được không?” Lâm Dịch hỏi.

Uông Tiểu Ngư ôm bụng cười: “Lông của Thiên Lang Tinh không trân quý, chúng ta đang lợi dụng phế vật, không thì cũng vứt rác.”

Lâm Dịch cũng cười theo.

Uông Tiểu Ngư không muốn về sớm, xong chuyện cũng chỉ gần giữa trưa. Ba người cùng ăn cơm, Uông Tiểu Ngư nhận được điện thoại.

“Hội quán có kịch hay? Xà Huệ...... Nếu ngươi lừa ta thì ăn đòn đấy!”

Xà Huệ?

Uông Tiểu Ngư biết Xà Huệ, Lâm Dịch không hề bất ngờ.

Các nàng gần tuổi, nghe nói lần này Uông gia và Xà gia cùng nhận đan dược, có giao lưu cũng bình thường.

Đầu kia truyền đến giọng Xà Huệ.

“Đương nhiên là thật, mấy tiểu quốc bên cạnh có người đến, đang luận bàn với học viện Bách Võ ở hội quán đấy.” Xà Huệ rất hưng phấn.

Uông Tiểu Ngư trề môi: “Đánh nhau có gì hay?”

“Đánh nhau không hay, nhưng có Alice a!” Xà Huệ cười hì hì.

Uông Tiểu Ngư lập tức mắc câu, vội vàng hô: “Ta qua ngay, ngươi tranh thủ xin chữ ký a!”

Xà Huệ phiền muộn nói: “Nghĩ gì thế, người ta là đại biểu của liên minh phương tây, không thể gây thêm phiền toái, nhưng gặp thần tượng cũng hay a.”

“Cũng đúng.” Uông Tiểu Ngư gật đầu, hai người trò chuyện vài câu rồi cúp điện thoại, nàng nhìn Lâm Dịch: “Dịch ca ca buổi chiều có việc không?”

Lâm Dịch suy nghĩ một lát, cũng không có chuyện gì quan trọng, hắn chưa từng thấy võ giả giao lưu, cũng có thể hỏi thăm tình huống của ngoại quốc.

“Ta có thể xem náo nhiệt không?”

Uông Tiểu Ngư vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên có thể, Lưu thúc...... Đi hội quán thể dục!”

Lưu Quân lái xe đi.

Tình cảnh này, bên ngoài có cảnh sát duy trì trật tự, người bình thường không vào được, nhưng tiểu công chúa Uông gia chính là một tờ giấy thông hành, thuận lợi dẫn Lâm Dịch và Lưu Quân vào hội trường.

Trung tâm hội trường, võ giả đang luận bàn.

Trên đài cao phía trước là người của học viện Bách Võ và quý khách nước ngoài, xung quanh có không ít khán giả, thân phận không giàu thì sang.

Sau khi tu luyện, ngũ giác của hắn thăng hoa, nhạy bén chú ý tới một thiếu nữ khoảng 18 tuổi, tóc dài vàng óng, dáng người nhỏ nhắn, vô cùng xinh đẹp. Sau đó, bị bóng người trên đầu nàng hấp dẫn lực chú ý.

Đó là một thiếu nữ mắt sáng, tỏa ra hào quang lờ mờ, trôi nổi trên không trung, cũng có tóc vàng. Nàng mặc áo giáp kỵ sĩ, không hợp với thời đại này.

Như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Dịch, thiếu nữ oai hùng kia ngẩng đầu lên, giật mình nhìn hắn. Nàng vỗ thiếu nữ phía dưới, kinh ngạc nói: “Alice, tinh thần lực của người kia rất mạnh, hình như hắn nhìn thấy ta!”

Alice chau mày, mặc niệm trong lòng: “Ta tưởng sứ đồ của thần mới có thể trông thấy ngươi?”

“Đúng đấy, nhưng người này rất kỳ quái, tinh thần lực của hắn ngang với bán thần.” Thiếu nữ kia hình như cũng nghi hoặc, thân thể di động trên không trung, phát hiện ánh mắt của Lâm Dịch cũng đi theo mình.

Lâm Dịch cảm thấy rất kinh dị.

Mẹ!

Ban ngày gặp quỷ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK