Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những chuyện chi tiết này, Lâm Dịch không có quyền tiếp xúc, cũng cảm thấy không cần đi sâu.

Hắn rời đi cùng Đường Tư.

Trên đường, Lâm Dịch nhắc đến Thẩm Thiến.

“Tức là hòa vào xã hội rất thành công. Nàng tách rời quá lâu, còn trải qua nhiều chuyện như vậy, trạng thái rất bất ổn, khó mà khống chế cảm xúc, mài giũa được thì tốt.” Đường Tư tức cảnh sinh tình.

Thẩm Thiến rất mạnh, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng.

Bởi vì chuyện khi còn bé, nàng rất dễ bị kích động. Sau khi trở thành Võ Tôn thì bắt đầu tu thân dưỡng tính.

Trước tiên chặt đứt ác mộng thuở nhỏ, sau đó hòa vào xã hội để điều tiết trạng thái cảm xúc.

Người không thể khống chế tâm tình của mình, không thể xưng là cao thủ.

Lâm Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra còn có ý này, thảo nào cảm thấy Thiến tỷ dịu dàng hơn nhiều.

Không phải nàng đổi tính, mà đang thử khống chế cảm xúc của mình.

Có lẽ mục đích cuối cùng là thường ngày như tắm gió xuân, lúc cần thiết thì khiến người ta tè ra quần.

Hai người không lái xe đến, cho nên đi nhờ Thành Vệ quân về.

Sau đó chia ra trong thành, Đường Tư có công có việc, bởi vì Lâm Dịch nên vội vàng chạy tới, lúc này phải về làm.

Lâm Dịch thì nhàn rỗi, đi dạo trên đường.

Thỉnh thoảng nghĩ lại trận chiến vừa rồi, xem bản thân có gì thiếu sót.

Cảm thấy phù triện rất là hữu dụng.

Tuy lực sát thương không bằng mình ra tay, nhưng thắng ở số lượng.

Ném ra gần hai chục tấm như vừa rồi, Võ Tôn kia cũng hồ đồ, ăn toàn bộ công kích. Kiến nhiều cắn chết voi, tạo thành sát thương khá lớn.

Sau này rảnh rỗi thì vẽ tiếp, để phòng khi cần đến.

Đang đi thì thấy một thiếu nữ 14 tuổi đeo túi xách, hình như cúi đầu xem điện thoại di động, không chú ý phía trước có người.

Lâm Dịch một mực duy trì thần thức 100 mét, hoàn toàn nắm rõ tình hình xung quanh, đương nhiên để ý đến động tác của nàng.

Lúc đầu còn cho rằng nàng có vấn đề, lo là người của Cửu Tinh tháp.

Nhưng sau khi nhìn rõ, Lâm Dịch xác định không có bất kỳ vấn đề gì, mới lách sang bên.

Theo lễ phép, hắn nhắc nhở: “Tiểu cô nương, đừng cúi đầu nghịch điện thoại, suýt nữa đụng vào người ta, gặp nguy hiểm thì sao?”

Lâm Dịch thấy nàng xấp xỉ Tống Bảo Nhi, cho nên mới nói thêm mấy câu.

Thiếu nữ kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt cực đẹp, khí tức linh động, mắt to sáng rực như ôm lấy tinh không, để lại ấn tượng rất sâu sắc.

“Cảm ơn nhắc nhở, ta mải đọc tin tức quá, chúng ta từng gặp chưa?” Thiếu nữ kia cau mày, nghi hoặc nhìn Lâm Dịch, cảm thấy đối phương khá quen thuộc, nhưng không biết từng gặp ở đâu.

“Ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, cảm thấy rất yên tâm, nhưng nhất thời nghĩ không ra, đi uống trà sữa không?” Thiếu nữ kiên trì mình biết Lâm Dịch.

Lâm Dịch dở khóc dở cười nói: “Có vấn đề rồi, nếu cảm thấy quen thuộc, làm sao lại nghĩ không ra. Cho nên ngươi sai rồi, ta còn đang bận đây.”

Lâm Dịch vội vàng tăng tốc, nhanh chóng rời đi.

Thiếu nữ kia bạch bạch bạch đuổi theo, không chịu thua: “Ta chắc chắn từng thấy ngươi, ngươi đừng chạy, ngươi chạy chậm thôi, cho ta nghĩ a!”

Lâm Dịch trợn trắng mắt: “Thủ pháp bắt chuyện lỗi thời rồi, hơn nữa ta đã có người yêu, không hứng thú với đứa nhóc chưa phát dục.”

“Hừ hừ hừ, ai thích ngươi, ta chỉ thấy ngươi rất quen thuộc, ngươi chậm thôi!”

Lâm Dịch thực lực mạnh mẽ, tốc độ đương nhiên không chậm.

Hắn rất là nhẹ nhõm, nhưng thiếu nữ thì chạy đến thở hồng hộc.

Đại khái là đã lâu không rèn luyện thân thể, bất cẩn ngã xuống.

Nàng cắn chặt răng, không chịu khóc lên, nhưng rơm rớm nước mắt, không cam lòng nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch quay đầu lại.

Hả?

Con hàng này cũng khá quen?

Ta gặp nàng ở đâu?

Nhất thời nghĩ không ra.

Thấy đối phương ngã xuống, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, dừng một lát thì quay đầu đi đến.

Đỡ tiểu cô nương dậy, dở khóc dở cười: “Ta gặp rất nhiều người, nhưng lần đầu có người như ngươi. Đuổi tới nửa đường thì ngã, còn muốn khóc lên, khiến ta phải quay lại đỡ.”

Cô nương kia xoa nước mắt, nhìn chằm chằm Lâm Dịch: “Ta tên là Lý Băng Ngưng, hình như từng gặp ngươi, nhưng nghĩ mãi không ra.”

Lâm Dịch cạn lời: “Ta hiểu, ta hiểu, muốn mời ta uống cốc trà sữa, sau đó cho ngươi thời gian suy nghĩ đúng không!”

“Đúng đúng đúng, ta mời ngươi, ta biết một cửa hàng trà sữa khá ngon gần đây.” Lý Băng Ngưng vui vẻ gật đầu.

Lâm Dịch duỗi ra một ngón tay: “Ta cho ngươi thời gian một cốc trà sữa, nếu ngươi không nghĩ ra thì ta đi thật đấy!”

“Được, ta khẳng định có thể nhớ ra!” Lý Băng Ngưng dùng sức gật đầu.

Lý Băng Ngưng té ngã, trông hơi mệt mỏi.

Lâm Dịch dùng thần thức thăm dò bốn phía, phát hiện có khá nhiều người nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nhạy bén, trông như tùy thời móc súng.

Thân phận của gia hỏa này không đơn giản, thậm chí trong đoàn người còn có võ giả, là bảo tiêu của nàng?

Mỉm cười gật đầu với đối phương, ra hiệu mình không làm loạn.

Lâm Dịch mới cùng nàng đi đến tiệm trà sữa.

“Có đau không, hay là......”

“Ta không đau!” Lý Băng Ngưng quật cường nói.

Lâm Dịch bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo nàng. May mà cửa hàng không xa, gọi hai cốc trà sữa, Lý Băng Ngưng ôm cốc nhìn chằm chằm Lâm Dịch.

Lâm Dịch dở khóc dở cười: “Tuy ta rất đẹp, nhưng lần đầu tiên bị nhìn trần trụi thế này, ngươi có thể dịu dàng hơn không?”

“Ta không nhìn chằm chằm, làm sao nhớ ra ngươi là ai?” Lý Băng Ngưng phản bác.

“Được được được, một cốc trà sữa a!” Lâm Dịch uống một ngụm trà sữa, coi như cho nàng thời gian, đồng thời cũng cho mình thời gian.

Gặp ở đâu đây?

Cô bé đẹp như thế, mình không thể nào quên được.

“Hình như ngươi từng cứu ta!” Lý Băng Ngưng nhìn Lâm Dịch, nghiêm túc nói.

Lâm Dịch trợn trắng mắt: “Nếu ta cứu ngươi, vậy thì ngươi quá là không tim không phổi, vậy mà có thể quên ân nhân cứu mạng?”

Lý Băng Ngưng không nói nữa, thấy lời này có lý.

Một cốc trà sữa hết rất nhanh, cho dù Lâm Dịch cố gắng uống chậm, nhưng Lý Băng Ngưng vẫn không nhớ nổi hắn là ai.

Nhưng mà cảm giác kia ngày càng mãnh liệt, chắc chắn mình từng gặp hắn.

“Hết giờ, ta rất bận, không chơi với ngươi.” Lâm Dịch cũng không nhớ ra nàng là ai.

“Thêm cốc nữa!” Lý Băng Ngưng không cam lòng.

Lâm Dịch lắc đầu, đứng dậy định đi.

“Vậy ngươi add friend QQ, bao giờ rảnh lại gặp!” Lý Băng Ngưng bá đạo nói.

Nếu mình không add friend gia hỏa này, chắc nàng không cho mình đi mất. Một friend QQ mà thôi, không thành vấn đề, chủ động add friend rồi đi.

Lý Băng Ngưng ngồi tại chỗ xoắn xuýt, đến cùng là gặp ở đâu đây?

Lâm Dịch vừa đi không lâu, một nữ nhân mặc đồ thể thao xuất hiện, ngồi trước mặt nàng: “Đại tiểu thư, xin đừng dính líu với người kia.”

“Vì sao?” Lý Băng Ngưng không hiểu.

Nàng không thích bảo tiêu, có cảm giác bị theo dõi.

Nhưng nàng từng bị bắt cóc, còn suýt nữa bị đánh chết, tạo thành bóng ma tâm lý. Cho nên dù không dễ chịu, cũng đành ngầm thừa nhận các bảo tiêu tồn tại.

“Lúc tiểu thư mời người kia, hắn gật đầu ra hiệu với ta. Đại khái là nói cho ta, hắn không có ý khác. Hơn nữa hắn còn nhìn vị trí khác, người của chúng ta đều bị phát hiện.” Vừa rồi nữ bảo tiêu khẩn trương muốn chết, bây giờ chững chạc đàng hoàng nói.

Lý Băng Ngưng vẫn mơ hồ: “Tức là hắn không có ác ý với ta?”

“Hắn đang nói cho chúng ta, nếu hắn thật sự có ác ý, tất cả chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn. Người kia rất trẻ, nhưng ta không nhìn thấu thực lực của hắn, rất có thể là Võ Sư cao giai. Loại người này có thân phận không đơn giản.” Nữ bảo tiêu rất xứng chức phân tích.

Nàng là Võ Sư sơ kỳ, chịu đến bảo hộ Lý Băng Ngưng bởi vì mình có hôm nay là nhờ Lý gia bồi dưỡng từ nhỏ. Làm người thì phải có ơn tất báo.

Đồng thời nàng biết cảnh ngộ của Lý Băng Ngưng, đồng cảm với tiểu cô nương này.

“Không đơn giản sao? Vậy ngươi giúp ta điều tra hắn được không?” Lý Băng Ngưng lập tức hứng thú.

Nữ bảo tiêu bất đắc dĩ nhìn nàng: “Đại tiểu thư sao lại có hứng thú với hắn? Chẳng lẽ do hắn đẹp trai?”

“Hừ hừ hừ, ta không nông cạn như thế. Ta cảm thấy mình từng gặp hắn, chuyện này rất quan trọng, nhưng mà nghĩ mãi không ra.” Lý Băng Ngưng trợn trắng mắt, nàng không nông cạn đến mức đấy, chỉ vì người ta đẹp mà vừa thấy đã yêu.

Nàng thật sự có cảm giác đặc biệt với Lâm Dịch, rất khó hình dung.

“Vậy ta giúp ngươi gọi điện hỏi!” Nữ bảo tiêu thấy không làm rõ chuyện này, không chừng nàng còn vụng trộm tìm đối phương. Nàng kiêng kỵ Lâm Dịch, không muốn bọn hắn tiếp xúc quá nhiều, đương nhiên muốn sớm xoá bỏ suy nghĩ của Lý Băng Ngưng.

Lý Băng Ngưng đã chụp trộm Lâm Dịch, giao tấm ảnh cho nàng hỏi thăm tin tức.

Thời gian một cốc trà sữa, tin tức đã truyền về.

“Chắc là võ giả của Đến Ngay Đây, 16 tuổi Võ Sư, mạng lưới quan hệ rất phức tạp. Hình như gần đây có phiền toái quấn thân, không đề nghị tiếp xúc quá nhiều.”

Nữ bảo tiêu sững sờ, 16 tuổi Võ Sư, nhân vật thiên tài a!

Nàng vội vàng nói rõ tình hình, dặn dò: “Đại tiểu thư, ngươi chưa khỏi hẳn, lúc này nên yên tâm dưỡng bệnh, đừng dính líu với võ giả có phiền toái.”

“Rõ rồi, ta sẽ không làm loạn.” Lý Băng Ngưng dùng sức gật đầu, nhưng trong đầu nhỏ thì nghĩ những chuyện khác.

Không làm loạn?

Không thể nào!

Ta phải làm rõ, mình từng gặp hắn ở đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK