Cửu Tinh tháp tồn tại đã lâu, quanh năm hấp thu võ giả bại hoại của Đại Hạ và nước ngoài, quấy rối khắp nơi, buồn nôn nhất là săn giết võ giả ra khỏi thành.
Thứ nhất có thể suy yếu thực lực của Đại Hạ, thứ hai có thể ngăn cản Đại Hạ thanh lý yêu thú.
Về lâu dài, hậu quả rất nghiêm trọng.
Đội ngũ thí luyện của Tống Bảo Nhi mất liên lạc, cũng có quan hệ với bọn hắn.
Quan phương phán đoán, người thao túng Cửu Tinh tháp có lẽ là nội ứng của Thượng Võ vị diện, cao tầng nào đó của Bách Võ thành bây giờ.
Vấn đề tương tự, Đại Hạ có rất nhiều.
Không phải vì Đại Hạ quá hồ đồ nên nội ứng cũng dễ dàng trà trộn vào.
Mấy năm về trước, Đại Hạ gặp rất nhiều phiền toái. Võ giả có thực lực gia nhập, đương nhiên sẽ cấp cho ưu đãi, người của Thượng Võ vị diện cũng thừa cơ mà vào.
Cửu Tinh tháp tập hợp ở khu vực yêu thú ngoài thành, có lẽ tồn tại thủ đoạn ẩn nấp nào đó, người bình thường không tìm thấy, cho nên không thể trừ tận gốc.
Bọn hắn cũng có thế lực trong thành, nhưng không mạnh.
Võ Tôn không dễ mời chào, người ta có tiền đồ tốt đẹp ở Đại Hạ, đầu óc rút gân mới đi theo bại hoại.
Cho nên thế lực trong thành, phần lớn là Võ Đồ, chỉ có một ít Võ Sư.
Những người này đều có vấn đề, nên mới bị Cửu Tinh tháp đánh hạ phòng tuyến tâm lý, được cấp cho rất nhiều tiền bạc và tài nguyên tu luyện.
Tuy thế, Cửu Tinh tháp cũng không có nhiều Võ Sư đỉnh phong.
Có thể phái ra, sợ là những người vô vọng Võ Tôn.
Bọn hắn thông qua Manh Tân, hiểu được thực lực của Lâm Dịch. Trừ phi điều động Võ Tôn, nếu không thì rất khó bắt hắn.
Nhất là gần đây Lâm Dịch không ra khỏi thành, không tìm thấy cơ hội phù hợp.
Ra tay trong thành thì phải tính đến tốc độ phản ứng của Thành Vệ quân. Một khi bị Thành Vệ quân dây dưa, sau đó cao thủ chạy đến, đừng nói là bắt được Lâm Dịch, người mình cũng phải góp vào.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể chơi chiến thuật biển người.
Ngươi có ngưu bức hơn nữa cũng không thể đồng thời đối mặt bảy Võ Sư đỉnh phong.
Bảy Võ Sư đỉnh phong là đủ để bắt giữ một Võ Sư đỉnh phong trong vòng một phút.
Tuy nói qua chiến dịch này, thân phận của bọn hắn cũng bại lộ.
Nhưng tính toán lợi ích, Cửu Tinh tháp thấy có lời.
Thế cục hoàng triều bất ổn, nếu lấy được đan phương, tân hoàng có thể thu nạp rất nhiều võ giả thuộc tầng lớp thấp nhất, thuyết phục một vài tông môn gia nhập. Tạm thời ổn định cục diện trước mắt, chầm chậm mưu toan, sớm muộn có thể tiêu diệt phản nghịch.
Hi sinh là đáng!
Còn vì sao không hành động vào buổi tối.
Liên quan đến thói quen về nhà muộn nhất là buổi chiều của Lâm Dịch.
Thỉnh thoảng ra ngoài buổi tối, không đi cùng Đường Tư thì là Alice.
Ngoan bảo bảo như này không phổ biến.
Lâm Dịch nói thì rất hoành tráng nhưng hắn cũng rõ ràng, bảy người này cùng nhau tiến lên, không dùng ra át chủ bài thì đừng mong chịu được.
Phất tay một Đại Hạ Long Hồn, đập vào đám người này.
Đều là Võ Đồ đỉnh phong, còn đứng cách nhau một khoảng, đồ đằng kỹ không dễ đả thương đối phương, nhưng uy lực cường hãn khiến mấy người tản ra.
Lâm Dịch bắt được cơ hội, một quyền đánh vào một người gần nhất.
Chân nguyên nặng nề bộc phát, lập tức đánh bay đối phương.
Chân phải làm trụ xoay người, tay trái đẩy đi thế công của địch nhân, tay phải ấn vào ngực hắn, trực tiếp đắc thủ.
Thủ đoạn nghiền ép, thoáng cái đã đánh bay hai người, năm người còn lại kinh ngạc: “Thật mạnh!”
Bất kỳ người nào trong bọn hắn đều không làm được như thế, gia hỏa này nào phải Võ Sư sơ kỳ, rõ ràng là nửa bước Võ Tôn.
“Đừng cho hắn cơ hội đánh tan từng người!” Lập tức có Võ Sư quát to.
Một chọi một, không ai trong bọn hắn là đối thủ của Lâm Dịch.
Lui?
Tuyệt đối không thể.
Cửu Tinh tháp là tổ chức phát rồ mất trí, từ giờ phút gia nhập vào, bọn hắn đã không có đường lui.
Bây giờ Cửu Tinh tháp hạ tử mệnh lệnh, bất kể giá nào bắt được Lâm Dịch.
Bọn hắn hưởng thụ phúc lợi của Cửu Tinh tháp, cũng đến lúc xuất lực.
Nếu từ bỏ chạy trốn, Cửu Tinh tháp trả thù thì xong.
Còn gia nhập Đại Hạ?
Càng không thể, đường của bọn hắn đã bị phá hỏng. Để gia nhập Cửu Tinh tháp, phải làm vài chuyện thương thiên hại lý cho bọn hắn, quan phương Đại Hạ tuyệt sẽ không tha thứ.
Cho nên năm người này trông thấy thế cục không thuận, chẳng những không chạy trốn, còn như kẻ liều mạng, không thèm đếm xỉa lao lên.
Lâm Dịch tiếp tục ra tay.
Một chưởng đánh vào một người, bốn người khác đồng thời công đến. Lâm Dịch tay trái tiến công, tay phải đẩy một cái, Đại Hạ Long Hồn khiến bốn người phải phân tán.
“Lực lượng của gia hỏa này thật thâm hậu!” Có người phát hiện điểm mù.
Võ giả tu bản thân, phiền toái nhất trong giai đoạn đầu là lượng chân khí. Cho nên ra tay rất keo kiệt, cố gắng khống chế tiêu hao, sợ hết lực lượng.
Võ Sư sơ kỳ thi triển Đại Hạ Long Hồn, một lần chính là cực hạn.
Nhưng Lâm Dịch dùng hai phát liên tiếp, thậm chí xử lý ba người mà mặt không đỏ thở không gấp, công lực thâm hậu không tưởng nổi.
Bốn người vẫn không chịu thôi, sau khi né tránh thì đánh tới từ mọi phương hướng.
Bọn hắn không muốn bỏ qua Lâm Dịch, Lâm Dịch cũng không muốn bỏ qua bọn hắn.
Hôm nay thả đi một người, sẽ đại biểu có một Võ Sư đỉnh phong nấp trong bóng tối thăm dò mình. Mình không sợ nhưng Bảo Nhi thì sao?
Cho nên Lâm Dịch nghĩ rất đơn giản, nếu đã đến thì đừng đi!
Không nhìn công kích của ba người khác, Lâm Dịch chỉ nhằm vào một người.
Theo người của Cửu Tinh tháp, quả thật là cách chơi lưỡng bại câu thương, nhưng một đổi một thì bọn hắn vẫn lãi.
Một người bay ra ngoài, ba người khác nhao nhao đánh trúng Lâm Dịch.
Nhưng những người này muốn bắt sống hắn, đã định trước phải thất bại. Nếu sử dụng vũ khí, Lâm Dịch không dám quẩy như thế.
Bây giờ thì!
Hắn cười lạnh, chân khí bộc phát, lực lượng hùng hồn đánh ba người bay mấy chục mét, thương thế nặng nề, thậm chí không thể bò dậy.
Thông qua trận chiến này, Lâm Dịch càng rõ ràng thực lực của mình.
Trúc Cơ sơ kỳ đã có thể xưng vô địch trong Võ Sư, sau khi bước vào Trúc Cơ cảnh, ưu thế của tu sĩ đã thể hiện rõ ràng.
Chân khí và chân nguyên chênh lệch quá lớn.
Chân khí nén thành chân nguyên, lượng rất lớn, Lâm Dịch bền bỉ không tưởng nổi.
Huống chi hệ thống võ giả tàn khuyết này không phải truyền thừa võ đạo chân chính.
Một đội Thành Vệ quân nhanh chóng chạy đến, ước chừng tám người.
Tốc độ phản ứng cũng nhanh.
Thành Vệ quân hỏi vài câu.
“Ta có thể đi chứ.” Lâm Dịch không hứng thú giải thích.
“Tạm thời không được, ngươi phải đi với chúng ta một chuyến.” Lĩnh đội của Thành Vệ quân lắc đầu.
Lâm Dịch đưa thẻ công tác ra.
Thành Vệ quân xem xét, cười nói: “Cho dù ngươi vội giao hàng, chúng ta cũng phải làm theo quy củ a.”
Lâm Dịch chửi thầm.
Còn cho rằng đồ chơi này giống giấy chứng nhận đặc biệt trong tiểu thuyết, vừa lấy ra thì cảnh sát khắp thiên hạ đều biết, lập tức quay ngoắt 180 độ, cung kính chào hỏi.
Hóa ra đúng là giấy chứng nhận chuyển phát nhanh a.
“Ta gọi điện đã.” Lâm Dịch bày tỏ.
Đối phương cũng làm theo quy củ, không cần phải giận chó đánh mèo, lấy khẩu cung là bình thường.
Nhưng với Lâm Dịch thì một số chuyện có thể nói, một số chuyện không thể nói. Hắn cũng không rõ tiêu chuẩn, gọi cho Đường Tư thì hơn.
Lâm Dịch vừa lấy ra điện thoại, lĩnh đội của Thành Vệ quân muốn cướp đi.
Lâm Dịch nhíu mày, thấy người này không giảng đạo lý.
“Ta gọi luật sư!”
“Chúng ta sẽ sắp xếp giúp ngươi.” Lĩnh đội kia không bỏ qua, mấy lần muốn cướp điện thoại của hắn: “Đi theo chúng ta một chuyến, phối hợp chúng ta làm việc.”
Khiến Lâm Dịch nổi lòng nghi ngờ.
Lâm Dịch cười lạnh: “Ta sợ đi với các ngươi thì không về được.”
Hời hợt nói ra câu này, Lâm Dịch nhạy bén phát hiện, con ngươi của người đối diện co lại.
Mẹ!
Cục trong cục a!
Lâm Dịch suýt nữa buông lỏng cảnh giác.
Đám vương bát đản này không chỉ cho Võ Sư đỉnh phong đến bắt mình, thậm chí còn phái người giả làm Thành Vệ quân.
Với một tổ chức phát rồ mất trí, cũng không bất ngờ lắm.
Lâm Dịch hơi xem thường mình.
Thực tế Cửu Tinh tháp chơi lớn hơn hắn nghĩ.
Cùng lúc đó.
Xung quanh chỗ Lâm Dịch chiến đấu, sự kiện xảy ra khắp nơi. Có tai nạn xe cộ, có võ giả gây rối, cố gắng hấp dẫn ánh mắt của Thành Vệ quân, tranh thủ thời gian cho người mình.
Còn bại lộ những người này thì sao, không quan trọng, bắt được Lâm Dịch là lãi.
Người đóng giả Thành Vệ quân cũng không ngờ bị Lâm Dịch nhìn thấu.
Thật ra do hắn ngăn cản Lâm Dịch gọi điện, chỉ muốn lừa lên xe, thừa dịp loạn cho một châm.
Võ giả ngưu bức hơn nữa, một mũi thuốc mê vẫn phải ngoan ngoãn nằm xuống.
Sau khi phát hiện vấn đề, Lâm Dịch đấm ra một quyền, hoàn toàn không cho thể diện.
Đám người này mạnh nhất mới là Võ Sư hậu kỳ, còn lại là Võ Đồ, Lâm Dịch đối phó không chút áp lực.
Người xung quanh quyết đoán nhấc súng nhắm bắn.
Vù vù vù!
Lâm Dịch di động cực nhanh, trong khoảnh khắc đánh ngã toàn trường.
Hơi nhìn thứ rơi xuống đất.
Không ngờ là súng gây mê!
Lâm Dịch không nhịn được cười, xem ra vẫn không nỡ giết ta!
Gọi điện cho Đường Tư.
“Chị, ta bị Cửu Tinh tháp đánh ở đường Trung Sơn, bọn hắn còn ngụy trang làm Thành Vệ quân để lừa ta. Đã bị ta xử lý, ngươi mau gọi người đến!” Lâm Dịch nói.
Đường Tư nhíu mày: “Ngươi cẩn thận, ta sắp xếp ngay đây!”
Nàng không ngờ Cửu Tinh tháp ra tay nhanh như thế, thậm chí còn chơi lớn như thế.
Gọi mấy cuộc điện thoại, đã sắp xếp thỏa đáng.
Lâm Dịch không trách nàng không sắp xếp người bảo hộ mình.
Không ai thích bị theo dõi.
Chí ít từ điểm này, quan phương hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không thăm dò việc riêng của mình, phái người vụng trộm theo mình.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK