Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ồ!

Uông Tiểu Ngư vừa nghe liền cười.

Nói rõ ràng như thế, là đang công khai chủ quyền. Nói với mình rằng, tuy danh nghĩa là em gái, nhưng nàng có thể làm được chuyện mà em gái ruột không làm được.

Hừ!

Nói cho cùng, không phải thèm thân thể của người ta sao!

Phiền toái rồi, cô em chồng không phải cô em chồng, mà là đối thủ cạnh tranh.

Uông Tiểu Ngư quan sát Tống Bảo Nhi.

Không thể không thừa nhận Tống Bảo Nhi rất dễ thương, chắc chắn là mỹ nhân phôi, có lẽ chỉ thua mình một chút xíu.

Chiều cao...... Xấp xỉ.

Phát dục...... Xấp xỉ, đều phẳng như nhau.

Trang phục tạm thời không nói, cô em chồng là người của học viện Bách Võ, thường ngày chỉ có thể mặc đồng phục.

Hai người mới gặp, đã coi đối phương là địch nhân của mình.

Trong không khí đầy mùi thuốc súng.

Khụ khụ!

Lâm Dịch ho khan một tiếng, mới nói chen vào: "Ta giới thiệu các ngươi, đây là em gái của ta Tống Bảo Nhi, năm nay 13 tuổi, chúng ta cùng nhau lớn lên. Đây là Uông Tiểu Ngư, năm nay 12 tuổi, là bạn của ta."

Giới thiệu này là thật, nhưng lộ rõ cao thấp.

Một là em gái nuôi cùng nhau lớn lên, một chỉ là bằng hữu quen được mấy ngày.

Tống Bảo Nhi vừa nghe đã đắc ý ngẩng đầu nhỏ.

Uông Tiểu Ngư khiêu khích nhìn Tống Bảo Nhi.

Nàng là thiếu nữ giảng võ đức, tuyệt đối sẽ không lợi dụng yêu thú phía sau mình để ức hiếp lão tiền bối 13 tuổi.

Tuy ta chỉ là bằng hữu, nhưng ngươi cũng chỉ là em gái a!

Chợt nhìn cùng nhau lớn lên rất có ưu thế, nhưng thực tế thì sao?

Thanh mai trúc mã khó địch trời giáng biết không?

Uông Tiểu Ngư trong lòng hò hét: Ta là hệ trời giáng!

Lâm Dịch nhìn hai tiểu cô nương, thấy không đúng lắm.

Hắn xưa nay không xem trọng lời tỏ tình của Uông Tiểu Ngư, thuần túy coi nàng là em gái. Mấu chốt nhất là hình pháp ở ngay đó, ba năm cất bước, cao nhất tử hình.

Tin tưởng rất ít người bình thường sẽ đi khiêu chiến hình pháp.

Còn Tống Bảo Nhi, tương tự là em gái, thói quen do nhiều năm sống cùng nhau.

Mới gặp không vui vẻ, nhưng cũng không ồn ào.

Lâm Dịch thấy hai người không thích hợp, hỏi vội: "Tiểu Ngư sao ngươi đến?"

Uông Tiểu Ngư thấy có cơ hội biểu hiện, vội vàng tiến lên mấy bước, linh hoạt vòng qua Tống Bảo Nhi, hai tay ôm cánh tay Lâm Dịch: "Ta nghe nói ngươi ra khỏi thành tìm em gái, lo lắng ngươi xảy ra chuyện nên dẫn người đến giúp."

Nói xong còn đắc ý nhìn Tống Bảo Nhi.

Tống Bảo Nhi nội tâm bất bình.

Nhưng nàng cũng là người hiểu chuyện, thấy người ta tới cứu mình, mục đích thật sự tuy bẩn thỉu, nhưng cũng không thể hồ đồ.

Tống Bảo Nhi cảm tạ: "Cảm ơn ngươi, về sau cần gì cứ nói."

Nói rất thoải mái, ngay cả Uông Tiểu Ngư cũng ngạc nhiên, thấy cô em chồng này không đơn giản.

Nếu nàng khóc lóc om sòm, không chừng sẽ kéo thấp địa vị trong lòng Lâm Dịch, nhưng dứt khoát cảm ơn như thế, khiến Tiểu Ngư có lực không thể dùng.

May mà lúc này Thiên Lang Tinh cũng xông vào chiến đoàn, ngồi xổm trước mặt Lâm Dịch, vui vẻ thè lưỡi thở hồng hộc.

Lâm Dịch không hiểu.

Uông Tiểu Ngư giật mình: "Thiên Lang Tinh tuy thân với người, nhưng cũng không tùy tiện thân với bất kỳ ai, nó đang tranh công chờ ngươi khen ngợi đó."

Làm hạch tâm của đội ngũ cứu viện, Thiên Lang Tinh công lao cực lớn.

Có Uông Tiểu Ngư nhắc nhở, Lâm Dịch thử vuốt ve nó. Thiên Lang Tinh lập tức mừng rỡ lăn lộn trên mặt đất, sau đó tới gần Lâm Dịch, dùng đầu ma sát hắn.

Lâm Dịch nghi hoặc nói: "Có ý gì?"

"Tóm lại là thích ngươi." Uông Tiểu Ngư phiên dịch thay.

Lâm Dịch hiếu kỳ vuốt ve Thiên Lang Tinh,

Gia hỏa này như từng quen biết, rõ ràng vừa gặp Lâm Dịch, lại rất thân cận hắn. Đừng nói là Uông Tiểu Ngư, ngay cả người khác cũng thấy kỳ quái.

Lâm Dịch hơi hoài nghi.

Yêu thú rất nhạy với linh khí, chẳng lẽ cảm nhận được mình dị thường?

Nhìn Thiên Lang tinh này, hiển nhiên đã bị thuần phục.

Tống Bảo Nhi thấy thế cũng sờ thử.

Thiên Lang Tinh nhìn nàng, dùng sức hít hà, hình như có mùi của Lâm Dịch, liền vô cùng hưởng thụ nàng vuốt ve.

Uông Tiểu Ngư lập tức bất bình, phản đồ này, kiêu ngạo của Lang vương đâu rồi, làm sao thấy ai cũng vẫy đuôi, ngươi là yêu thú cấp 4 có thể so với Võ Sư đỉnh phong a!

Lâm Dịch thì vui mừng, Thiên Lang Tinh quấy rối, triệt để phá tan cục diện bế tắc vừa rồi, mùi thuốc súng giữa Uông Tiểu Ngư và Tống Bảo Nhi cũng không nồng nữa.

Lúc này, một võ giả trung niên đi lên dò hỏi: "Chúng ta trở về, hay tiếp tục cứu viện người khác?"

Uông Tiểu Ngư nhìn Lâm Dịch.

Tống Bảo Nhi cũng khó xử nhìn qua.

Lâm Dịch lập tức rõ ràng ý nàng.

Võ giả của học viện Bách Võ biết mình không bảo vệ được Tống Bảo Nhi trong đàn yêu thú, cho nên mới cường thế phá vây, dẫn bọn chúng đi, bây giờ chưa biết sinh tử, đương nhiên nàng không yên lòng.

Nếu chỉ có mình và Tống Bảo Nhi, khẳng định không cần cân nhắc cứu viện, bảo mệnh đã là cực hạn.

Nhưng rõ ràng Uông Tiểu Ngư đang hỏi ý mình.

Có nghĩa là một câu của mình, có thể quyết định động tĩnh của đám yêu thú này.

Lâm Dịch trầm mặc một lát, hơi xấu hổ nói: "Còn không ít người lưu lạc ở ngoài, có thể gặp phải nguy hiểm, các ngươi thuận tiện hỗ trợ tìm và giải cứu nhé?"

Uông Tiểu Ngư đánh nhịp: "Đương nhiên rồi, chúng ta tới đây vì cứu viện mọi người!"

Võ giả vừa mở miệng bất đắc dĩ nhìn nàng.

Tuy tới cứu viện, nhưng ta thấy tiểu thư chỉ muốn cứu tiểu tử này thôi.

Không thể phủ nhận, gia hỏa này rất đẹp trai, cho dù là nam nhân cũng ghen tị, tiểu thư nhà mình có thiện cảm cũng đúng.

"Vậy thì lưu lại mấy người hộ tống các ngươi trở về, Thiên Lang Tinh theo chúng ta đi cứu viện."

Mọi người lập tức đánh nhịp.

Lâm Dịch, Tống Bảo Nhi và Uông Tiểu Ngư đều không mạnh, nếu đi theo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện không thể vãn hồi thì phiền toái.

Vừa vặn yêu thú bên này không nhiều, về cơ bản đã bị thanh lý, điều động hai ba Võ Sư là có thể hộ tống bọn hắn trở về.

Uông Tiểu Ngư không phản đối, mà căn dặn Thiên Lang Tinh.

Thiên Lang Tinh lưu luyến nhìn Lâm Dịch, nhân loại này thật thơm, lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Mọi người tách ra.

Đám người Lâm Dịch đi về phía Bách Võ thành.

Tống Tình đứng lên, Đường Tư cũng từ đằng xa chạy tới.

Thấy nàng lén lút thủ ở đây, lại phát hiện Lâm Dịch, không nhịn được hiếu kỳ: "Gia hỏa này cũng đến, không sợ mất mạng sao! Ngươi hiếm khi về một chuyến, sao không xuống gặp mặt?"

Tống Tình khó xử: "Chắc hắn biết Bảo Nhi gặp chuyện, đương nhiên sẽ đến."

"Xung động là ma quỷ." Đường Tư chững chạc đàng hoàng.

Tống Tình lườm nàng: "Khi đó Thiến Thiến bảo chúng ta chạy trốn, vì sao ngươi quay trở lại?"

Đường Tư đỏ mặt nói: "Đó là chị em của ta!"

Tống Tình gật đầu nói: "Đó là em gái của hắn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK