Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thiến rất phách lối.

Lưu Thành Nhân nhìn nàng - trông khá ốm yếu, gió thổi qua là ngã.

Nhưng hắn rất thấp thỏm.

Thẩm Thiến không phải Võ Tôn bình thường, không chỉ là một trong những Võ Tôn trẻ tuổi nhất Đại Hạ, còn là võ giả từng ra chiến trường, nhận được lực lượng của ngọc tỷ truyền quốc.

Trạng thái mạnh nhất của nàng, tuyệt không thua Võ Tôn đỉnh phong.

Nhất là bây giờ sát khí đầy người, một ánh mắt đã có lực chấn nhiếp kinh khủng.

Bại lộ thêm một tia sát khí, người bình thường không dám mạo hiểm.

Võ Tôn đã là cấp độ cực mạnh, thế mà Lưu Thành Nhân vẫn thấy sợ hãi. Lập tức thu lại vẻ tự đại, tỏ thái độ đoan chính.

Hắn chỉ là võ giả xã hội, không ra chiến trường, cơ duyên trùng hợp thành Võ Tôn mà thôi. Nếu đấu với Võ Tôn từ chiến trường, hắn chưa chắc chống nổi ba chiêu. Loại người kia ra tay hung hãn, ngươi không chết thì ta chết.

Nghĩ đến đây, Lưu Thành Nhân nhìn Thẩm Thiến: “Hai nhà Lưu Thẩm có hôn ước? Sợ rằng hiểu lầm rồi! Ta chỉ đến xem tình hình thôi, các ngươi tiếp tục.”

Nói xong quay đầu bước đi.

Sau khi chạy được một khoảng, hắn mới đưa tay lên ngực, thấy tim đập rất nhanh. Cảm giác nếu mình còn ở lại, có khi chết thật.

Hôn ước?

Không tồn tại!

Thẩm gia chọc phải người lợi hại như thế, mẹ nó ta bị ngu mới nói đến hôn ước.

Hơn nữa huyết khí của Thẩm Thiến này nặng như vậy, chắc giết không ít người, con trai cùi bắp của ta có thể ép được nàng?

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Lưu Thành Nhân tới cũng nhanh, đi cũng rất nhanh.

Không thể gây nên sóng gió gì.

“Đưa nàng đến bệnh viện đi!” Thẩm Thiến nhìn Hồng Diễm, còn chuyện chưa làm xong.

“Không, ngươi muốn hại chết ta, ta không có bệnh, ta không đi bệnh viện!” Hồng Diễm muốn bò dậy chạy trốn, nhưng người đau gần chết, giãy dụa không nổi.

Thẩm Thiến lý giải gật đầu: “Ta hiểu, bệnh tâm thần đều như vậy, thấy mình bình thường, người khác mới có vấn đề.”

“Ngươi nói bậy, ta xin ngươi tha cho ta đi!” Hồng Diễm bò đến bên chân Thẩm Thiến, dùng sức ôm nàng.

Thẩm Thiến sờ đầu nàng, nhân từ nói: “Ta không định giết ngươi a, đừng nghĩ quá nhiều. Sẽ có bác sĩ chẩn trị cho ngươi, ngươi nhất định sẽ khỏi. Chờ ngươi khỏi bệnh, nửa đời sau sống trong tù đi!”

“Không......”

Bất kể Hồng Diễm kháng nghị thế nào, đoạn đường này vẫn phải đi.

Thẩm Thiến đã liên hệ bệnh viện tâm thần.

Tính thời gian, xe của bệnh viện đến hơi muộn. Các bác sĩ xuống xe đưa Hồng Diễm lên băng ca, buộc chặt nàng rồi lái đi.

Thấy Thẩm Thiến đi tới, Đường Tư nuốt nước bọt: “Ngươi định giết nàng à!”

Thẩm Thiến lườm nàng: “Nếu ta muốn giết người, nàng sớm đã chết.”

“Chị!” Thẩm Bối Bối nhìn Thẩm Thiến, chuyện ngày hôm nay khiến nàng quá rung động. Giờ nàng mới rõ ràng, những năm này chị mình trải qua những chuyện gì.

Thẩm Thiến cưng chiều kéo tay nàng: “Ngoan nào, về sau chúng ta đừng nghĩ đến thù oán gì nữa, vui vẻ mà sống đi!”

Thẩm Bối Bối không nhịn được nữa, ôm Thẩm Thiến khóc lớn.

Lâm Dịch cũng rất xúc động.

Chuyện này hắn không hề nhúng tay, với Thẩm Thiến mà nói, tự tay làm mới có ý nghĩa.

Nàng cần phát tiết oán khí tích tụ nhiều năm, nếu không sẽ rất phiền toái.

Thẩm Thiến vỗ Thẩm Bối Bối: “Được rồi được rồi, đi theo chị một chuyến, yên tâm...... Chị sẽ không làm loạn, giết nàng ta sợ bẩn tay.”

Giết người?

Tuy thoải mái, nhưng vì mấy tên rác rưởi mà bồi thêm mình vào, sát thương Thẩm Bối Bối, thì không có ý nghĩa gì.

Có lúc, sống còn khó chịu hơn chết.

Người của Thẩm gia ngang ngược càn rỡ, thường ngày làm không ít chuyện xấu. Thẩm Thiến đoạt sản nghiệp của bọn hắn, còn công khai náo loạn, sợ rằng sẽ có không ít người bỏ đá xuống giếng.

Căn bản không cần lo lắng Thẩm Thiến bảo kê bọn hắn, bao nhiêu thù a!

Ví dụ như đánh Thẩm Gia Vận một trận, Thẩm Thiến không những không trách ngươi, còn âm thầm cảm tạ ngươi.

Mọi người lên xe.

Hồng Diễm đi tới bệnh viện tâm thần sớm hơn, Thẩm Thiến đã sắp xếp. Nàng có phòng riêng, khá là rộng lớn, nhưng trông hơi cũ kỹ.

Đồ đạc trong phòng trông như dùng rồi, nhưng xử lý rất sạch sẽ.

“Không...... Không thể nào!”

Trông thấy những thứ này, nhất là vết máu ở góc bàn, nàng đã sắp sụp đổ.

Dùng sức đập cái bàn đó.

Hai tay đẩy hết đồ trong hộc tủ xuống.

“Vì sao, vì sao ngươi không chịu tha cho ta. Ngươi đã chết rồi còn âm hồn bất tán, còn cho con gái đến báo thù, ngươi muốn ta thế nào mới cam tâm. Tiện nhân, tiện nhân Thẩm Vân, ta giết ngươi, ta muốn giết ngươi a!”

Hồng Diễm như bị điên, thương thế đã sơ cứu. Nhưng do kích động làm loạn, không ít vết thương lại chảy máu.

Nàng quá quen thuộc với bài trí trong phòng, rõ ràng là đồ mà Thẩm Vân từng dùng.

Quay đầu nhìn cái giường kia, nhìn chăn nệm ga giường, giống như Thẩm Vân đang yên tĩnh ngủ phía trên.

Ngoài cửa truyền đến giọng của ác ma.

“Kinh hỉ không, năm đó ngươi cho người vứt đồ đạc đi, ta nhặt về từng món. Phòng này, bao gồm tất cả mọi thứ bên trong, là mẹ ta dùng năm đó. Chắc ngươi không ngờ tới, có một ngày mình cũng vào đây!” Thẩm Thiến đẩy xe lăn chậm rãi vào.

Nàng cầm một cái bình nhỏ, chứa rất nhiều thuốc ngủ.

Lẩm bẩm: “Ngay cả cái bình này cũng là ngươi cho mẹ ta, đáng tiếc là không tìm được thuốc.”

Sau đó nhẹ nhàng ném bình xuống đất. Thẩm Thiến lạnh lẽo nhìn Hồng Diễm, im lặng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Hồng Diễm ầm một tiếng quỳ dưới đất, nhìn bình nhỏ kia, thê thảm cười: “Vì sao? Vì sao a!”

“A a a a!”

Sau đó điên cuồng kêu lên.

“Vì sao các ngươi không tha cho ta!”

“Vì sao các ngươi đều sống dễ chịu, ta thì phải chịu tội!”

“Ta không sai!”

“Ta chỉ đang theo đuổi hạnh phúc của mình!”

“Các ngươi đều đáng chết!”

“Ha ha, Thẩm Vân à, sao ngươi lại đến? Đừng, ngươi muốn làm gì, đừng giết ta, đừng giết ta a!”

Giọng Hồng Diễm khá là kỳ quái.

Cuối cùng nàng không thể uống thuốc ngủ, tinh thần đã sụp đổ.

Thẩm Thiến lạnh nhạt ra khỏi bệnh viện.

Nhìn đám Thẩm Bối Bối chờ bên ngoài, cười một tiếng: “Đi thôi!”

......

Nhìn mấy người rời đi, Thẩm Nguyên Sinh rùng mình.

Thiên sư của Long Hổ sơn, hơn 60 tuổi, tinh khí thần rất tốt, dáng người hơi béo, cũng nuốt nước bọt.

“Quá ác!”

“Tuy nàng chỉ nói sự thật, lỗi ở đám Thẩm gia, vì sao ta vẫn cảm thấy đáng sợ!” Thẩm Nguyên Sinh nghĩ lại còn sợ.

Hắn thấy chuyến này rất đáng giá.

Tính cách như Thẩm Thiến, trên chiến trường là ác mộng của địch nhân, xuống chiến trường cũng là ác mộng của địch nhân.

Thế mà hắn còn chọc em trai của ba người.

Nếu bị nàng nhớ thương, sợ rằng cuộc sống của mình không dễ chịu.

Thẩm gia xong đời.

Thân thể thì không sao, nhưng tinh thần bị đả kích rất thảm.

Thẩm Tổ Đức hối hận - mình suốt ngày muốn nịnh bợ gia tộc Võ Tôn, kết quả là nhà mình có một người, còn là biến thái dùng ánh mắt cũng có thể dọa chạy người ta.

Nhưng bị mình biến thành kẻ thù.

Hồng Diễm thì điên thật, cũng là gieo gió gặt bão.

Thẩm Gia Vận cố giữ vững tinh thần, làm giám định DNA, quả nhiên Thẩm Soái không phải con hắn.

Thẩm Gia Hoa thì vui vẻ.

Sau khi có kết quả giám định, hai đứa con trai đều là của hắn, vợ mình tuy đi sớm, nhưng vẫn khiến hắn bội phục.

Nhưng vấn đề đến ngay lập tức.

Hai đứa con trai dựa vào quyền thế của Thẩm gia, làm xằng làm bậy, không ác không làm.

Thẩm gia xong đời, khổ chủ đương nhiên tìm tới cửa.

Một đống cáo trạng đưa ra, tội lỗi chồng chất. Rõ ràng mới 20 tuổi, sợ rằng nửa đời sau phải sống trong tù.

Thẩm Soái cũng không ác không làm, còn bị đuổi ra khỏi cửa.

Đối thủ ngày xưa nhao nhao tìm tới cửa, không chút khách khí gọi tên.

Công ty của Thẩm gia đổi nghề nuôi heo, cổ phần không còn, cuộc sống trở nên túng quẫn. Thẩm Gia Hoa có nội tình Võ Sư, người bình thường sẽ không làm loạn, nhưng muốn khôi phục vinh quang ngày xưa thì không thể nào.

Thẩm Thiến định trước trở thành cường giả ghi tên sử sách.

Mà Thẩm gia sẽ bị nàng đóng trên cọc sỉ nhục, vĩnh viễn rửa không sạch.

Nói cho cùng, Thẩm Gia Vận vẫn là cha của Thẩm Thiến.

Người ngoài tuy không ức hiếp hắn, nhưng gặp phải tình cảnh này, về cơ bản đã phế. Cả ngày ôm bài vị của Thẩm Vân, thần sắc mơ hồ, không biết lảm nhảm cái gì.

......

Ngày hôm ấy, mọi người chạy về Bách Võ thành, không có hứng thú với chuyện sau đó.

Chị em nói chuyện trong đêm.

Thẩm Bối Bối có quá nhiều chuyện muốn nói.

Nàng thấp thỏm nói: “Chị, người đẩy mẹ xuống chết thật rồi sao?”

“Chết, nhưng không liên quan đến ta. Sau khi làm chuyện này, hắn trốn đến thành khác. Đến khi ta điều tra được mới biết, hắn ẩu đả với người ta, đã chết nhiều năm.” Thẩm Thiến khinh thường nói láo.

Thẩm Bối Bối kinh ngạc: “Sao ngươi còn nói mình thấy chết không cứu?”

“Ta dọa bọn hắn mà.” Thẩm Thiến cười nói.

Thẩm Bối Bối vỗ ngực.

“Ta thật là vô dụng, để chị gánh hết mọi chuyện.” Thẩm Bối Bối trách cứ mình.

Thẩm Thiến trêu chọc: “Ai nói ngươi vô dụng? Chúng ta rõ ràng là chị em, nhưng ta rất ao ước vóc người của ngươi a, ngươi xem này...... Nảy lên nảy xuống, bình thường đừng quấn quá chặt, ảnh hưởng đấy.”

Thẩm Bối Bối đỏ mặt: “To sẽ ảnh hưởng đến vận động.”

“Hâm mộ chết đi được.” Thẩm Thiến chỉ bình thường mà thôi, nàng phiền muộn nói: “Đúng rồi, Lâm Dịch thế nào vậy. Nghe Tư Tư nói hai ngươi ở chung? Ta thấy rất hợp nhau a!”

“Chị nói bừa gì đấy! Ta ở nhà bên cạnh, Tư Tư tỷ mới......” Thẩm Bối Bối lỡ miệng nói ra.

Thẩm Thiến sững sờ, kinh ngạc nói: “Cái gì, nàng có tâm tư này? Đáng ghét...... Cướp nam nhân của em gái ta a!”

“Ấy, chị nói bậy gì vậy!” Thẩm Bối Bối thở phì phì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK