Mục lục
Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm gia khá nổi tiếng ở vùng này, biệt thự rất lớn, cửa chính có người canh.

Thấy đám Thẩm Thiến hùng hổ đi tới thì chất vấn: “Các ngươi là ai, đây là biệt thự của Thẩm gia, không tiếp người ngoài!”

Sau khi phát tích, Thẩm lão gia mua đất xây biệt thự ở đây. Công việc làm ăn ném hết cho lão đại lão nhị, hai người có nhà riêng, bình thường không ai đến quấy rối.

“Ta đã bảo mang tin tức về, đã nói sẽ đến nhà bái phỏng. To đầu như thế, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được?” Thẩm Thiến lạnh lùng nói.

Nàng là người leo ra từ núi thây biển máu.

Trước đây tiếp ứng ngọc tỷ truyền quốc, Thượng Võ vị diện điên cuồng đuổi giết, Đại Hạ tổn thất cực lớn. Người đi cùng chết hết, chỉ còn ba người các nàng leo từ đống thi thể ra.

Nếu binh sĩ tiếp ứng đến chậm, sợ rằng các nàng đã chết.

Hơn nữa nàng cũng là người liều mạng như Tống Tình.

Nơi nào nguy hiểm thì chạy đến, dùng tốc độ nhanh nhất, thủ đoạn nguy hiểm nhất, bức bách mình tích lũy công huân, nâng cao thực lực.

Chỉ một ánh mắt, người thường đã không thể chịu nổi.

Huyết khí mạnh mẽ của Võ Tôn cũng mang đến áp lực lớn lao.

Người giữ cửa sợ đến phát run, vội vàng chạy về nói cho mọi người.

Người Thẩm gia ít khi tụ tập với nhau, càng hiếm thấy đồng tâm hiệp lực đối ngoại. Vừa định ăn xong chiến tiếp, đột nhiên nhận được tin tức, không kịp hoàn hồn.

“Thẩm Thiến đến?”

Thẩm Gia Vận sững sờ, thế này khác gì chân trước chân sau. Hắn lần đầu ngồi chuyên cơ, đương nhiên về rất nhanh, sao nàng cũng nhanh như thế?

Nhưng nghĩ kỹ thì hiểu ra rất nhiều chuyện.

Bảo sao Thành Vệ quân cứ muốn đưa mình về, thì ra Thẩm Thiến không chờ được lâu, lo mình hành động quá chậm, cho nên mới sắp xếp như vậy.

Sắc mặt của hắn hơi biến hóa, đứa con gái này có năng lượng không nhỏ.

Hắn có suy nghĩ, nhưng người khác làm sao biết.

Tiểu bối Thẩm gia vốn sợ Thẩm Thiến chết đi được, nhưng bây giờ có người nhà khuyến khích, lập tức hung hăng kêu gào: “Tiện nhân kia dám về à, nói năng phách lối như thế, căn bản không coi chúng ta ra gì!”

Hồng Diễm sợ không đủ lớn chuyện, nói giúp vào: “Ối giời, ngươi xem nàng ghê chưa kìa, chưa gì đã đến nơi. Nàng muốn gì, chẳng lẽ chúng ta phải ra hoan nghênh sao?”

Thẩm Soái đắc ý nói: “Đúng thế, nàng có bản sự thì xông vào a, còn đưa tin làm gì?”

Vừa dứt lời, bên ngoài ầm một tiếng.

Mọi người sững sờ.

Cảm thấy không ổn, nào dám làm dáng sĩ diện nữa, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Bụi đất đầy trời.

Cổng của Thẩm gia bị đập.

Lâm Dịch nhìn Thẩm Thiến thu quyền, rất là bội phục, Thiến tỷ ghê thật a!

Một lời không hợp trực tiếp phá cửa.

Thấy người Thẩm gia cùng lao ra, lòng đầy căm phẫn, hận không thể dùng mắt đem Thẩm Thiến bầm thây vạn đoạn.

Quyền đánh cổng Thẩm gia, đây là đánh mặt trần trụi.

Đã bị đánh đến tận cửa, nếu hôm nay không lấy lại thể diện, sau này Thẩm gia đừng nghĩ ngẩng đầu lên.

Thẩm Soái và hai anh họ kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt.

Vẻ mặt rụt rè, trong lòng sợ hãi muốn chết.

Đây chính là chân khí ngoại phóng của Võ Sư sao?

Nếu một quyền này đánh vào mình, sợ rằng đã mất mạng.

Thẩm Gia Vận không dám nói chuyện.

Lão đại Thẩm Gia Hoa tự cho mình là chủ nhân của Thẩm gia, hai mắt đỏ bừng, giận dữ trừng Thẩm Thiến: “Đúng là người một nhà, nữ nhân kia điên, ngươi cũng không khá hơn!”

“Ngươi là cái thá gì, chưa đến phiên ngươi nói chuyện!” Thẩm Thiến ánh mắt lăng lệ, hung hăng nhìn mọi người tại đây. Lứa nhỏ co đầu lại, đã bị nàng dọa sợ.

“Vừa trở thành Võ Sư đã vô pháp vô thiên như thế, không cho ngươi ăn chút đau khổ, người ngoài sẽ chê cười Thẩm gia ta!” Thẩm Gia Hoa thở gấp. Hắn muốn nắm đại quyền của Thẩm gia, lo lắng lão tử chết đi, cuộc sống của Thẩm gia không dễ chịu, kiêng kỵ nhất có người nói mình không thể đương gia làm chủ.

Bước ra một bước, dù chỉ là võ giả xã hội chưa từng chém giết, thực lực Võ Sư sơ kỳ cũng không thể khinh thường.

Hắn xông lên.

Trông rất hung mãnh, nhưng trong mắt Thẩm Thiến thì không hề có uy hiếp.

Lâm Dịch vừa định ra tay, Đường Tư lập tức nắm lấy tay hắn, lắc đầu.

Đây là chuyện của Thẩm gia.

Nên để chị em Thẩm gia giải quyết.

Thẩm Thiến không động, Thẩm Bối Bối đã động. Nàng đứng bên cạnh Thẩm Thiến, tóm lấy tay phải của Thẩm Gia Hoa.

Thẩm Gia Hoa cười lạnh một tiếng, dùng sức vung lên, muốn thoát khỏi khống chế của Thẩm Bối Bối, nhưng phát hiện lực lượng của nàng rất đáng sợ.

Dùng sức vung mà không hề sứt mẻ, hắn thì đỏ hết cả mặt.

Nghĩ tới phía sau có nhiều người nhìn, lập tức hét lớn một tiếng, quyền trái đấm vào mặt Thẩm Bối Bối.

Một quyền này dùng hết lực đạo, nếu bị đánh trúng, không chết cũng tàn phế.

Thẩm Bối Bối như không nhìn thấy, chân trái dùng sức đá vào chân Thẩm Gia Hoa, hắn lập tức mất cân bằng. Nàng xảo diệu mượn lực vung Thẩm Gia Hoa lên.

Trong nháy mắt đó, đánh ra một chưởng, ra tay là Đại Hạ Long Hồn.

Thẩm Gia Hoa kêu thảm một tiếng, lực lượng mạnh mẽ đẩy hắn bay về phía sau.

Mà mục đích cuối cùng, chính là lão già Thẩm gia - Thẩm Tổ Đức.

Người ở đây tuy kiến thức kém nhưng cũng rõ ràng, Thẩm Bối Bối dễ như trở bàn tay đánh bại cường giả thứ hai của Thẩm gia.

Bọn hắn lạnh cả tim, ánh mắt hơi hoảng loạn.

“Phản, phản rồi!” Thẩm Tổ Đức giận dữ vô cùng, đẩy ra một chưởng, dễ như trở bàn tay hóa giải thế công của Thẩm Bối Bối.

Chiêu này của Thẩm Bối Bối, rõ ràng dành cho hắn.

Hóa giải dư kình trên người Thẩm Gia Hoa, ném hắn sang bên cạnh.

Thẩm Gia Hoa ngã xuống đất, lăn vài vòng, chật vật không chịu nổi. Lúc bò lên mới rõ ràng lực lượng của Thẩm Bối Bối rất hung mãnh, phun ra một ngụm máu tươi, không có sức tái chiến, cũng không có lòng tái chiến.

Thẩm Bối Bối làm xong thì ngoan ngoãn đứng sau lưng Thẩm Thiến.

Từ đầu tới đuôi, biểu hiện rất thong dong.

Nhưng Lâm Dịch rõ ràng, nàng chỉ đang làm bộ mà thôi. Đại Hạ Long Hồn có chuẩn đầu vào, Võ Sư sơ kỳ phóng một chiêu là hao hết chân khí, trong thời gian ngắn không thể tái chiến.

Nhưng nàng rất gần với Võ Sư trung kỳ, chắc còn dư lực.

Thẩm Thiến không giận mà cười: “Đây chính là đạo đãi khách của các ngươi?”

“Tiện nhân kia, ngươi còn ác nhân cáo trạng trước!” Hồng Diễm chỉ là người bình thường, tuy sợ hãi nhưng không cam lòng rụt rè trước mặt Thẩm Thiến.

“Ta cho người mang tin về, bảo nhất định đến nhà bái phỏng. Nhưng các ngươi coi ta như gió bên tai, giữ thân phận không chịu ra. Vậy ta đành phải tự vào, có vấn đề gì không?” Thẩm Thiến nhìn nàng, cười nhạt một tiếng. Nhưng theo Hồng Diễm, nụ cười kia như ác quỷ đến từ địa ngục, muốn xé nát nàng.

Trong tình huống này, nàng làm sao có thể trấn định, không ngừng lui lại, ngồi bệt xuống đất, nói năng bừa bãi: “Giết người a, giết người a!”

“Ngươi ồn ào đủ chưa!” Thẩm Tổ Đức giận dữ trừng Thẩm Thiến.

“Ồn ào đủ?” Thẩm Thiến cười lên, lắc đầu nói: “Bây giờ mới bắt đầu.”

“Cho rằng trở thành Võ Sư thì làm gì cũng được à! Bây giờ quỳ xuống xin lỗi cho ta!” Thẩm Tổ Đức lạnh lùng nhìn Thẩm Thiến.

“Nghe hơi khó chịu nhưng ta cũng hiểu. Thẩm lão gia tử mà, Thẩm gia có hôm nay, nhờ ngươi một tay làm ra. Thường ngày nói với ai một câu chính là ban thưởng, gật đầu chính là nhân từ. Nói thật, Thẩm gia có thể nát như này, ngươi chính là đầu sỏ gây tội!” Thẩm Thiến không sợ đối phương.

“Đồ không biết lớn nhỏ!” Thẩm Tổ Đức gầm thét một tiếng, vứt gậy dồn khí đan điền. Trông gần 70 tuổi, nhưng càng già càng dẻo dai, chớp mắt đã đến trước người Thẩm Thiến.

“Đánh chết nàng!” Thẩm Gia Hoa bị thiệt lớn, gầm lên.

“Đúng rồi, đánh chết tiểu tiện nhân này!” Hai mắt Hồng Diễm như sắp phun lửa, hận không thể xông lên thiên đao vạn quả Thẩm Thiến. Đời này nàng chưa từng mất mặt như thế, tiểu tiện nhân đáng chết.

Thẩm Tổ Đức quát lớn một tiếng, đấm ra một quyền, nổ vang ầm ầm, uy thế mạnh mẽ hơn cả Thẩm Bối Bối sử dụng Đại Hạ Long Hồn.

Đến cùng là Võ Sư đỉnh phong, cho dù khí huyết suy bại, lạc đà gầy vẫn béo hơn ngựa.

Thẩm Thiến nâng tay phải lên, nhẹ nhàng chỉ vào nắm đấm của Thẩm Tổ Đức, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Quyền chỉ chạm nhau, Thẩm Tổ Đức đỏ mặt, cảm thấy lực lượng ngập trời của mình như đánh vào bị bông.

Thẩm Thiến thì khí định thần nhàn, không có dị dạng.

Cái xe lăn đẩy khẽ là bay, vậy mà không hề di động.

Thẩm Tổ Đức cố gắng đấm tới, khuôn mặt căng đỏ, như đánh bạc mạng già, nhưng Thẩm Thiến không chút sứt mẻ. Hắn nghĩ được gì đó, kinh ngạc nhìn Thẩm Thiến: “Ngươi...... Ngươi......”

Trong nháy mắt đó, hắn già đi mấy chục tuổi. Thẩm Thiến nhẹ nhàng dùng lực, hắn lảo đảo lui lại, nói năng bừa bãi: “Không thể, làm...... Làm sao có thể!”

Thẩm Thiến không hề chấn động, lạnh lùng nói: “Ngươi già rồi, ở bên cạnh xem đi. Chuyện ngày hôm nay, chưa đến phiên ngươi khoa tay múa chân!”

Thẩm Tổ Đức bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi thành Võ Tôn rồi sao!”

Võ Tôn, cảnh giới mà hắn nhớ nhung cả đời.

Mục tiêu cả đời không đạt được a!

Lời này vừa ra, người Thẩm gia trợn tròn mắt.

Võ Tôn, người Thẩm gia vừa lạ lẫm vừa ao ước.

Bọn hắn có thể chấp nhận hai từ này với bất kỳ người nào, chỉ không thể với Thẩm Thiến.

“Không, không thể nào, không thể nào a!”

Thẩm Gia Vận tinh thần sụp đổ, bất lực quỳ rạp xuống đất.

Người khác cũng không chấp nhận được.

Thẩm Thiến nhìn Hồng Diễm, lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi, khi đó ngươi mướn người đẩy mẹ ta xuống cầu thang, hại nàng sinh non phải không!”

Thẩm Bối Bối đang thờ ơ lạnh nhạt cũng chấn động, khó tin nhìn Thẩm Thiến, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Hồng Diễm, muốn nghe thấy đáp án của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK